Vinh trườn người lui để đi về láng trại. Nó đứng dậy sau khi nghĩ là đã xa đủ để đứng dậy để đi. Với vóc dáng cao ráo của nó đã làm hại nó khi thằng Quang nhìn thấy bóng người từ xa. Quang hét lên, tiếng hét đủ lớn để làm cả đám đàn ông từ xa cũng nghe thấy. Tiếng chạy đuổi từ đằng sau lưng Vinh, khi nó quay đầu lại thì một con dao đã kề ngay cổ nó. Xung quanh Vinh lúc này đầy đủ bọn người. Nó lùi bước một chút nhưng thằng cầm dao đã dí mũi dao vào làn da ngay cỗ nó và hét lên ” đứng yên”. Một cú đấm từ đàng sau như búa bổ vào đầu, Vinh ngã đụi và liệm luôn. Nó nằm miên mang bất tĩnh không biết bao lâu, khi tiếng súng nổ vang vội như gần bên tai nó, Vinh bật người đứng dậy, ngưởi hơi lão đão. Nó thấy nhức đầu kinh khủng, nó đưa tay sờ trán và nhận thấy cục u lớn ơ sau đầu. Một màu đỏ đen dính trên tay nó, đó là máu của nó chảy ra khi bị đánh từ đằng sau đêm qua. Nó ngồi xuống để từ từ lấy lại thăng bằng trước khi đứng dậy lần nữa. Đã hông còn một ai trong khu lán trại của thương binh, khi Vinh lê bước về đến, nó cảm thấy đói lã và ngã sụi ngay trước cửa trại. Nái cuối cùng nó thấy được lúc trước khi tối đen mày mặt lá một ai đó đỡ nó lên vai rồi cõng nó đi tới chiếc xe cam nhông và liệng xác nó lên xe chở đi. Nài ngày sau đó, Vinh tĩnh hẵn dậy, nó thấy Nga đang đứng trước mặt nó và đầu nó quấn băng trắng xóa. Nó được biết rằng cũng trong đêm nó bị đánh gục, khơ me đỏ đã tràn vào và giết hầu hết những ai chúng gặp trong lán, chỉ có Nga, Long, và thằng Quang là chạy thoát khi tụi nó vẫn còn nằm ngoài lán để cụp lạc cả đêm. Vinh đã thầm cám ơn trời là nó đã được thoát chết trong cái đêm đó. Người đã cõng Vinh lên xe là một người lính bộ đội việt, khi thấy Vinh đi từ ngoài đồng đi vào lán. Nó chợt nghĩ tới gia đình nó mà tự?khiển trách bản thân nó nhiều hơn, phải thận trọng hơn trong hoàn cảnh khói lữa nầy. Tóm lại bị đẩy ra trận tuyến khi mặt trận giữa Viet Nam và Khơ me đõ đến hồi khốc liệt. Sự?tiến quân sâu vào lãnh thỗ Cam Bốt của Việt Nam đã như đúng kế hoạch của Vinh là tìm hiểu cách tuyến đường đi trên đất Cambodia. Nó biết rằng đây là cách duy nhất để đưa gia đình nhó thoát khỏi đói khổ bần hàn. Gia đình nó không còn chút của cải gì để cho việc vượt biên bằng đường biển, và nó phải tìm ra con đường đi thoát Việt Nam. Nó đã mưu sự?này sau cái đêm mẹ nó bị hãm hiếp.
Cách không đầy vài cây số là cái cột mốc biên giới giữa Cam pu chia và Thái lan. Các cuộc tấn công của Việt Nam thành công trên đường đẫy phiến quân còn lại của Khơ me đỏ ra tận biên giới Thái, cũng là sự?thành công của kế hoạch của Vinh. Nó đã ghi nhớ tất cả những cái lối mòn cho đến các con đường lớn trên đất Cam Bốt. Một đêm nó trốn trại để đi ra ngoài xem địa hình của biên giới, nó vô tình lạc qua Thái. Từ trên ngọn đồi xa xa, Vinh thấy những ánh đèn sáng rọi, Vinh cúi người thấp để cố tới gần xem, cái cờ của Thái Lan và thêm cái cờ của Liên Hợp Quốc chợt vụt sáng khi ánh đèn pha chiếu vào, Vinh chợt hiểu ra đó là cái trại nổi tiếng mà dân vượt biên đường bộ hay lén lút trao đổi, hay dân chúng Việt ở miền Nam hay nói tới. Vinh đã mỉm cười, cái nụ cười sau ngần ấy năm chưa bao giờ được trông thấy ở nó.
Vinh mãi ngắm nhìn cái trại tị nạn đang ở trước mắt nó, chỉ có vài bước nữa thôi là khung trời tự?do sẽ đi vào cuộc đời nó. Nó bất chợt ngồi bệt xuống đất, hai hàng nước mắt bỗng dưng dâng đầy. Nó nghĩ tới mẹ nó, nó nghĩ tới các đứa em nó, nghĩ tới cả người cha đang khốn khổ bịnh hoạn trong tù. Nó chưa bao giờ nghĩ tới bãn thân nó từ lúc mẹ nó dẫn cả bầy con ra khỏi nhà, cái nhà mà nó đã được đẻ ra và nuôi nấng cho đến lúc nó hiểu biết chuyện xung quanh. Nó ước mong là ngay bây giờ nó đang dẫn cả nhà nó đến cái cỗng trời tự?do, chứ hông phải mình bãn thân nó. Sự?suy nghĩ đắn đo của Vinh cho một bước tiến hay lùi trong cái giây phút khắc nghiệt nầy, nó quay mặt nhìn về hướng đông xa xôi, nơi đó mẹ nó và các đứa em nó đang mỏi mắt trông mông nó từng phút từng giờ. Cơn binh chiến lửa đạn nầy đã đang giết đi biết bao nhiêu nhân mạng, mà Vinh thì đã hơn một năm xa nhà không thư từ hoặc một mẫu tin nhắn giữ cho nhà nó biết nó còn sống hay không. Cả gia đình nó chắc giờ đây đã nghĩ rằng nó đã chết. Cơn gió lạnh nhè nhẹ thỗi qua làm Vinh trở lại hiện tại, nó vất ngay cái ý nghĩ ra đi tìm xứ sở tự?do một mình nó. Nó quay người và lặng lẽ trở về trại. Vừa vào đến trại, nó được biết là nó sẽ phải đi phụ giúp tãi thương về hậu tuyến, nó đi ra ngoài và leo lên xe cam nhông với đầy nhóc thương binh. Ngồi thu lu một góc xe, cái thân hình ai đó Vinh thấy quen quen, nó liền tiến tới gần để nhìn cho rõ, đó là Nga, cô y tá chiến trường. Nó chào Nga và thăm hỏi vài câu. Qua Nga, nó được biết rằng Long đã chết sau khi đạp mìn gài khi đi qua một ngôi làng phía bắc Nam Vang. Thằng Quang thì hổng thấy tin tức gì sau khi bị phái lên cứu thương ở một ngôi làng gần khu vự? mà Khơ Me đỏ vẫn còn kiểm soát khi trời về đêm. Cuộc tải thương nầy qủa là đầy chông gai. Vau hai ngày đêm chạy liên tục không nghỉ, hai chiếc xe trong số ba chiếc đã cán phải mìn nổ tung. Chỉ còn chiếc mà Vinh và Nga đang ở trên chạy cuối đàng sau nên vẫn còn sống sót. Vinh ngồi thầm vái trời phật phù hộ cho nó được về nhà. Nó đã thu lượm hết những gì nó muốn trong kế hoạch, và chuyến trở về này, nó sẽ tỗ chức đưa nhà nó trốn đi. Vhưng hôm đó nó bỗng dưng có cảm giác nóng ruột và sôi sục không ngui trong người. Nó biết là sẽ có cái gì đó không hay sắp xảy ra. Nó đăm đăm nhìn về phía bên đường như cố tìm cái gì đó cho đỡ sốt ruột. Sự?việc gì đến rồi sẽ đến. Chiếc xe tải thương bị bắn xẻ lũng thùng xăng, và không còn đủ xăng để về tới khu bộ đội Việt Nam đóng. Sự?cầu cứu đã được gữi đi bằng điện đàm, nhưng phải mất 2 tiếng đồng hồ sau tiếp viện mới có thể có mặt. Trên xe chỉ còn 4 người khỏe mạnh và có thể cầm súng, nhưng Nga là một phái nữ và là một y tá duy nhất còn lại, Vinh được giao khẩu AK từ người bộ đôi.. Cái trưa hè nóng bỏng ở khu vự? cách Nam Vang 200 cây số này đầy sự?đe dọa phục kích của tàn quân Khờ Me Đỏ. Mọi người đều có chung cảm giác sợ hãi. Thêm vào đó xác chết và xương người ở hai bên đường đã làm tăng thêm sự?rùng rợn chết chóc. Giữa lúc im lặng hãi hùng nầy, mọi người bỗng nghe vài tiếng bang…bang…bang rít lên như xé nát không gian, sự?sợ hãi cuối cùng đã đến. Anh tài xế và người bộ đội duy nhất còn lại chết ngay tại chỗ sau những phát súng đầu tiên từ bọn tàn quân. Vinh chuẩn bị tinh thần cho giây phút nầy từ lúc xe bị bắn xẽ. Tuy chưa bao giờ thật sự?bắn súng, nhưng Vinh nhắm mắt vào bọn tàn quân. Cái giự? cuối cùng và tiếng rẹt trống trơn Vinh biết rằng viên đạn cuối cùng vừa ra khỏi nòng, nó lăn ra khỏi gầm xe và chạy như điên về phía bìa rừng. Tiếng đạn xé không khí vang bên tai nó, và khi nó chạy tới hàng cây đầu ở bìa rừng nó nghe một tiếng nổ thật lớn, nó quay đầu nhìn lại thì thấy chiếc xe tải đầy thương binh ở trên nổ tung. Vinh tiếp tục chạy cho tới khi nó không thể thở, Vinh ngã quị xuống và nằm yên. Nó không thể nghĩ rằng là nó sẽ chết trong giây phút này, cái dự?định và kế hoạch của nó đang trở thành hiện thự?, nó bỗng nhiên úp mặt và khóc như một đứa con nít.
Vinh lang thang trong rừng suốt cả đêm đó, nó có chút hiểu biết về địa lý, nó nhìn ngôi sao bắc đẩu trên vòm tròm đen mà tự?vạch ra con đường đi. Nó chọn hướng đông để tiến tới. Khoảng lúc trời gần sáng, nó thình lình nghe tiếng người vọng từ xa, không cần phải thấy Vinh cũng nhận ra đó không phải là người Việt Nam. Vinh vội cúi thấp người xuống, và lặng lẽ trườn bò tới. Nó nghe tiếng kêu cứu của một người con gái, giọng rất quen. Vinh lạnh người khi nhận ra giọng la ấy la Nga. Vinh đã đang đi thẳng vào khu tàn quân mà hồi chiều Vinh đã thoát chạy khỏi. Nó muốn quay lại và bỏ chạy, nhưng cái gì đó đã nếu lấy bàn chân nó, cái tình người đang trỗi dậy trong nó. Nó nghĩ là nó không thể cứu Nga, nhưng quay bước bỏ đi như vầy thì nó không đành lòng. Nó vốn vĩ là một người tốt và được giáo dục hẳn hòi. Sau một lúc suy đo cân nhắc, nó quyết định đi tới gần để quan sát tình hình. Vinh bò trườn người sát đất để vươn tới gần chỗ tàn quân khờ me. Nó dừng lại khi nó nhìn được mọi vật được rõ ràng. Nga đang bị trói nằm trên một miếng ván trần truồng. Hai chân nàng bị banh trói banh rộng sang hai bên. Khoảng 5 thằng khờ me cũng đang trần truồng và dập dùi đụ Nga. Vinh thấy một thằng thì đang hì hục đụ nàng, thằng khác thì đang nhét con cu nó vào cái miệng nàng, và một tên nữa đang đứng bóp tàn bạo lên đôi vú của nàng. Hai tên kia thì đứng ngoài coi. Nọn chúng hãm hiếp Nga rất tàn nhẫn, vừa đụ nàng vừa đánh nàng lên mặt, lên người nàng. Thằng vừa đụ nàng xong ngã lăn ra thở, thằng đứng bên ngoài coi đi tới tiếp tục chơi nàng. Tên này dùng tay của nó để thọc mạnh vào lồn Nga, nàng thét lên như sắp chết. Vinh thấy nàng quằn quại thân thể, nhỗm lên rồi lăn lộn, kêu thét không ngừng. Bàn tay cùa thằng chơi nàng có đeo một cái nhẫn sắt, nó đã làm Nga đau buốt khi nó thọc sâu vào chim nàng. Nó thọc sâu gần cả nữa cánh tay của nó trong chim Nga. Vinh chợt thấy hai mắt Nga trợn trắng. Vinh biết là nàng đang rất đau đớn vô cùng. Vinh ngó qua chỗ bọn khờ me để các khẩu súng, cách chỗ Vinh đang nằm khoảng 20 mét. Vinh lấy một hơi thở thật sâu, rồi bắt đầu bò tới. Vài giây phút vô cùng định mệnh này, dù tiếng gió thổi nhẹ qua tai Vinh cũng đủ làm Vinh rợn hai hàng tóc gáy. Chỉ còn khoảng 5 mét là tới cây súng AK, nhưng muốn lấy được Vinh phải đi ra khỏi lùm cây. Cặc Vinh nhợt nhạt, mồ hôi ra như tắm, nó thấy xương sống bỗng nhiên lạnh toát. Nó chùn lại, nó chợt thấy hình ảnh gia đình nó lồ lộ trước mặt. Nó rơi nước mắt và muốn quay lại để bỏ chạy. Có nhìn về Nga và nỗi lòng nó xe lại. Nó nhìn xuống đất, nó cảm thấy bất nhẫn vô cùng nêu nó phải quay lại và bỏ đi. Nó nhìn vào những khẩu súng cách nó 5 mét, nó bỗng dưng tái mặt và sợ hãi vô cùng….. Nó tụt lùi đi một chút như muốn bỏ cuộc, nó nhìn Nga một lần nữa và thấy như Nga đã ngất đi trong sự?đau đớn mà thằng khơ me vẫn tiếp tục chọc vào chim nàng thật sâu. Đột nhiên Vinh chợt nổi giận và hai tay nó như bấu nát mãnh đất mà nó để tay. Vinh vùng dậy và hét thật to, lao tới chỗ để súng, nó chụp lấy khẩu AK và bóp mạnh cò khi chỉa ngay bọn khờ me. Cả 5 thằng khờ me hoảng hốt trước sự? xuất hiện quá bất ngờ của Vinh, chúng chưa kịp nghĩ ra diều gì thì đạn đã bay vào ngườị 4 thằng chết ngay loạt đạn đầu tiên, thằng đang để tay trong chim Nga thì há hốc miệng như chưa biết đến cái gì vừa xảy ra, nó đứng từ từ dậy và nhìn thẳng vào mặt Vinh. Vinh như con mãnh thú bước tới và xã cả băng đạn còn lại vào người thằng khơ me. Vinh ngồi xuống sau khi giết hết cả bọn khờ me đỏ, mắt nó đục ngầu, nó cảm thấy cay cay vì khói súng. Vinh cảm thấy như nó đã kiệt sức, nó ngồi đơ ra đó mà như người không hồn.
Vincent mở mắt ra nhìn vào đồng hồ, lúc nầy là 5 giờ. Nó nằm cả hai tiếng dài để hồi tưởng chuyện quá khứ. Nó ngồi dậy bẽ người và đứng lên đi vào phòng tắm mở nước xã vào bồn. Nhớ lời Mike dặn, nó đi tìm chai rượu rồi rót vào ly. Nó uống ự? một hơi và cảm thấy lòng ngự? nóng bừng. Nó vào lại phòng để đốt điếu thuốc, sau đó trở lại phòng tắm và ngã người nằm sãi ra trong bồn. Rượu đã làm đầu nó hơi lâng lâng. Nó kéo mạnh một hơi thuốc rồi nhẹ nhàng thỗi ra, nó cố làm chữ O nhưng những giọt nước tung té đã làm làn khói như tan biến đi. Vincent thích những chữ O, cái vòng tròn như để bao bọc những mảng đời nghiệt ngã, nó vung tròn rồi dần tan đi như làn khói. Nó chợt ráng hình dung ra cô Kathy, người mà nó sẽ gặp chiều nay. Nó quen Kathy qua mạng lưới làm quen trên net. Nó theo lời chỉ dẫn của người bạn trong cùng sở làm. Vincent viết tóm tắt con người của nó và nó nhận được hồi âm của Kathy một vài ngày sau đó. Hai người bắt đầu tìm hiểu nhau qua những mẫu email qua lại hơn 4 tháng nay. Cuối cùng Vincent mạnh dạn mời cô ta ra ngoài để được gặp mặt. Họ đã từ từ làm cái hẹn như đã đạt được để gặp nhau chiều nay. Kathy cao 5’2 và nặng khoảng 100 như lời cô ta miêu tả. Cô ta làm thư ký cho một văn phòng luật sư và đã ở Mỹ hơn 12 năm. Kathy sống một mình và ở trong một khu apartment. Vincent thích cái tính trầm lặng của co ấy sau nhiều lần nói chuyện tìm hiểu trên phone. Mọi thứ như có vẻ hợp với nhau trong các vấn đề ở cuộc sống. Vincent chợt nghe tiếng bấm chuông cửa, nó đứng dậy và ra khỏi bồn tắm với tay lấy cái khăn lau nhẹ cho khô người rồi dùng luôn chiếc khăn đó quấn người để đi ra mở cửa. Cô em gái út của Vincent đem tới cho Vincent các thứ để chuẫn bị một tiệc nhỏ chiều nay. Nô ấy giúp Vincent dọn dẹp và chuẩn bị bàn ăn trong khi Vincent đi thay quần áo. Nó chuẩn bị thật chu đáo cho cuộc gặp gở với Kathy tối nay.
Vinh đã không cứu được Nga, dù mọi cố gắng của nó là vượt quá sức của con người. Nga thều thào nói với Vinh khi nàng đang hấp hối trong tay Vinh “hãy ôm lấy em sưởi ấm cho em giúp em ra đi được nhẹ nhàng”. Vinh đã làm theo lời nàng muốn. Nó không hiểu nhiều về đàn bà, cho nên nó cũng có lời nào nhiều để an ủi cho Nga trong lúc này. Nó chỉ ráng ôm chặt lấy Nga, dùng hơi ấm của cơ thể nó để sưởi ấm cho nàng. Nó nhìn xung quanh với một ánh mắt không hồn, không gian giờ đây đượm màu chết chóc. Những con chim trên cành dường như cũng quá buồn thãm nên chẳng màng hót vang khi vầng trời đang hự? sáng của ban ngày. Vinh đặt Nga xuống và dáo dác nhìn xung quanh để tìm cái gì đó mà nó có thể đào cho Nga cái huyệt mô.. Nàng đã chết trên tay Vinh lúc nào đó mà Vinh không hay biết. Cái kiếp con người sao mà khốn nạn và ngắn ngũi làm sao. Nó hì hục đào đất. Cái nhìn cuối cùng vào mặt Nga trước khi Vinh bỏ nàng xuống mộ, nó thấy mắt nó khô rang và cay cay. Nau khi phủ đầy đất và cắm vài bông, Vinh từ từ đứng dậy, nó nhặt lấy khẩu AK nằm trên đất, rồi tiến về phía đông như nó đã định.
Nó đói và không biết là nó đã đi bộ bao lâu rồi, nó dường như muốn quị đi khi nó nghe tiếng còi xe in ỏi vang lên từ đâu đó. Nó dồn chút hơi tàn để lê bước chân như là hông phải chân của nó nữa tiến về phía mà nó đã nghe vang rền còi xe. Người tài xế xe như là ghê sơ. Vinh khi thấy nó từ từ tiến tới với khẩu AK. Hai thằng bộ đội Việt nhìn cũng e ngại Vinh, cả hai đều sờ lên bên mình và từ từ nâng cao súng. Vinh chợt đứng lại, con mắt mỏi mệt của nó vẫn còn chút gì đó đáng sợ, nó khiến cả đám người nhìn nó lạnh gáy. Vinh từ từ ngồi xuống, nó gượng hết tàn lực và hét lớn “xin hãy cứu tôi” rồi lăn đùng ra đất.
Vinh rít một hơi thật sâu như lấy hết không khí bên ngoài vào phỗi khi chuyến xe cam nhông vừa đi qua vòm cổng cửa khẫu biên giới Việt và Cam Bốt ở Tây Ninh. Nó đang trên đường về nhà, và sẽ gặp lại tất cả những người thân thương nhất trong đời nó. Cái cảnh miền quê với hai ruộng lúa ở hai bên đường như là khung cảnh thật thân quen đang vẫy chào Vinh. Nó cảm thấy vui vui trong lòng. Cái vầng mây trên trời sao hôm nay thật đẹp và đáng yêu làm sao. Người Vinh cứ lâng lâng quyện vào khung cảnh mà nó đã không được thấy suốt cả hơn năm trời. Suốt quãng đường về nhà, Vinh lại trở về những ưu tư, ánh mắt nó đăm chiêu chìm trong suy nghĩ. Kế hoạch như hoạch định, và giờ đây nó đang lo lắng để sao cho chu toàn. Vinh cảm thấy lo lắng vô cùng. Nó bước vào nhà, cái chòi thì đúng hơn theo hình thể, Vinh ngó xung quanh vắng teo. Ninh thấy đứa em gái út của nó nằm chèo queo trên sàng ngủ, cuốn tập học thì rớt sang một bên. Nó không thấy mẹ nó và hai đứa em còn lại. Nó thở dài và ngồi xuống để nghĩ. Cặp mắt nó vô tình nhìn thấy cái gì đó là lạ so với lúc trước đây, nó xoay người nhìn thẳng vào để được nhìn cho rõ hơn. Nó thấy tấm hình mẹ nó đàng sau hũ cắm nhang….. Vinh như muốn quị xuống, trời như muốn tối xầm. Như các đứa em nó kễ lại, mẹ nó qua đời sau vài tháng Vinh ra đi. Só biết mẹ nó đã có ý định chết sau cái đêm bị làm nhục. Nhưng nó đã chưa bao giờ nghĩ ra là mẹ nó có thể rời bõ nó vĩnh viễn. các em nó nói thêm rằng, cha của nó cũng đã qua đời trong tù vì chịu không nổi các cơn sốt rét. Chỉ có hai hàng nước mắt rơi dài trên mặt Vinh như là cái duy nhất cho biết rằng nó vẫn còn đang sống. Nó bất động và vô cùng im lặng từ lúc nó thấy tấm ảnh mẹ nó trên cái tủ thờ. Đứa em út nó thì ôm chặt lấy cổ Vinh như không muốn rời. Sai đứa còn lại thì ngồi im thin thích. Cả tuần lễ sau đó nó chỉ nói võng vẹn một câu với các em nó “chuẩn bị những thứ cần thiết để đi xa với nó”. Các đứa em nó chỉ yên lặng làm theo. Nòn Vinh, nó đi đâu đó suốt ngày cho đến khuya mới về nhà. Nó đang âm mưu gì đó. Nó lãng vãng ở khu mà chỉ có những người được gọi là cán bộ ở, nó dò hõi và thu thập tin tức. Một đêm nó về nhà và gọi tất cả các em nó dậy, và bảo rằng cả nhà sẽ đi rất xa trong đêm nay, và chờ nó làm xong một việc thì khi nó về là đi ngay. Nó chỉ nói có vậy rồi biến mất tiêu với một vật sáng quắc mà nó lấy ra từ trong túi mà nó đem về từ Cam Bốt.
Vinh cắm sâu con dao trên bàn khi nhìn hai đứa con gái mà nó bắt trói lại và lột hết quần áo. Một lão già với cái đầu chảy đầy máu bị trói chặt vào ghế. Đó là lão già mà năm xưa đã đụ và làm nhục mẹ nó trước mắt nó. Hai đứa con gái là con của hắn. Vinh muốn giết chết lão già ngay, nhưng những cảnh máu me đã quá đủ trong đời Vinh, nó đã kế hoạch để trả thù trước khi nó rời xa quê hương và làm an ũi phần nào cho mẹ nó. Những cái cảnh hiếp dâm hay cụp lạc không còn lạ với Vinh, nó biết quá nhiều rồi. Nó muốn lão già chịu đự?g cái khũng khiếp cảnh người thân bị hãm hiếp. Nó không muốn máu đỗ nữa, nhưng sự?căm thù thì thúc đẫy lương tâm của nó bị quằn đi. Nó dùng dao để cạo hết lông chim của hai đứa con gái và nhét hết lông chim vào miệng lão già. Nó bắt một đứa con gái phải bú con cu của lão già trong khi đứa kia phải đưa chim lên miệng lão già và bắt lão già phải bú chim con ruột mình. Sự?loạn luân mà Vinh đã đang làm là để trả thù, cái thù không thể nào phôi pha trong lòng nó cho đến ngày nó chết. Vinh lấy vải che mắt cho cả ba cha con lão già sau một lúc hành hạ, nó đạp lão già ngã xoài ra đất và bắt hai đứa con gái chơi lão. Mà bọn họ đều kinh hoàng và sợ chết, nên chúng chỉ yên lặng làm theo lời Vinh. Nó bắt lão già phải bú chim thật sự? nó nghe tiếng rên của đứa con gái và nước dâm thủy trào ra từ chim, nó mới chịu tin. Còn đứa kia, Vinh bắt phải dọc con cu lão già cho cương lên rồi nhét nó vào chim. Lão già có thể đã dùng nhiều sâm dược, con cu hắn vẫn cương lên mặc dù không cứng lắm. Đứa con gái bắt đầu nhét con cu cha mình vào lồn nó và nhấp lên nhấp xuống như lời Vinh nói. Na cha con chơi nhau và rên la không ngừng. Vinh lặng lẽ đi ra ngoài và bỏ đi luôn, Vinh để lại cái cảnh tượng loạn luân vẫn còn đang tiếp diễn. Nó đỗ ngang chiếc xe honda và mở cho xăng chảy ra ngoài, khi nó đi tới cửa, nó liệng cái diêm quẹt đang cháy trên tay nó và ngọn lửa bùng lên khi nó chạy thục mạng vào trong đêm tối. Nó biết rằng ai đó sẽ chạy vào cứu lữa, và họ sẽ phát hiện cái cảnh loạn luân của một gia đình được gọi là cách mạng cao cấp nhất tĩnh.