Tôi vừa ăn vừa quan sát hai chị em. Khuôn mặt Trang ẩn chứa nhiều điều thật. Bí hiểm quá. Miệng cười không bao giờ lộ hàm răng. Cái eo thon kia, cặp nhũ hoa kia, ẩn sâu sau cái quần kia là cơ thể tuyệt trần mà tôi vừa được chu du, thưởng lãm. Còn Hiền, nhí nhảnh với chiếc áo hoa, ngực so với chị gái mình cũng không nhỏ hơn là mấy. Hai bím tóc được tết cẩn thận vắt vẻo đáng yêu. Hai chị em cũng có thể ngang ngang nhau nhưng Trang trông già dặn hơn còn Hiền thì trắng lắm. Không biết bím có ngon không nhỉ?
Thấy tôi vừa ăn, vừa mỉm cười vì những điều so sánh của mình, Trang đưa mắt rất kinh, lườm qua một cái:
– Long đang nghĩ gì mà tươi thế?
– À không! Chả mấy khi được ăn trực nên vui thôi. Với lại ăn cùng Thuý Kiều, Thúy Vân mà không vui thì có mà dở hơi!
– Vân, Kiều gì! Chị em tớ xấu xí lắm
– Ối giời! Khiêm tốn thế!
– Em đồng ý với anh Long – Hiền lại nhí nhảnh – À hôm nào anh Long dạy cho em tập đi xe đạp nhé (Lúc đó Hiền vẫn chưa biết đi xe đạp).
– Được thôi! Có gì đâu! Chuyện nhỏ.
Mấy chốc bữa cơm cũng xong. Hiền rửa bát còn tôi và Trang thì ngồi uống nước, nhìn nhau nhưng chả nói được chuyện gì mà hai đứa chỉ cười.
Tôi vừa ngó Hiền và tiến lại đằng sau Trang rồi ôm nhẹ và sờ vào ngực. Bóp bóp nhẹ nhàng, Trang cũng phê lắm nhưng Trang vội nói:
– Long ơi. Cẩn thận thôi, con Hiền nhìn thấy Trang mệt lắm
– Ừ! Long cũng đang xem chừng nó đây.
Tôi vừa nói vừa cầm cầm, nắm nắm, xoa xoa ngực Trang và con cu lại ngỏng dậy.
– Không mệt à! Hương ngước lên cười tinh ranh
– Không! Chỉ thích thôi. Tôi cười
– Để lúc khác đi. Trang sợ lắm.
Tôi vẫn cười và xoa bóp vú nàng. Nàng có vẻ cũng mãn nguỵên, đê mê nhưng được bừng tỉnh bởi giọng nhí nhảnh của cô em:
– Xong rồi! Anh Long ơi, úp bát cho em nhé.
– Ừ!
Tôi vội vàng trả lời, thụt tay lại và chạy vội ra đằng bể nước mà quên mất con cu đang ngỏng đầu đòi ăn. Hiền thấy tôi và hỏi ngây thơ:
– Anh dấu cái gì ở trong quần thế?
– Đâu!
Tôi bất giác nhìn xuống và trời ơi, không phải 90 độ nữa mà có khi lên đến 135 độ rồi.
Tôi ậm ừ qua chuyện và nhẹ nhàng chống lảng:
– Thôi để anh giúp em úp bát, em lên nhà đi
– Không, anh cho em xem đi
– Không được đâu. Xấu lắm
– Ứ ừ – Hiền nũng nịu – Hay anh cầm cái gì của nhà em!
– Không mà!
– Thế cho em xem đi
– Nhưng không được cho chị Trang biết đâu nhé!
Tôi thủ thỉ bên tai Hiền, tay vẫn cầm rổ đựng bát.
– Anh yên tâm. Chuyện anh em mình chỉ có anh em mình biết thôi! Em thề đấy!
– Thế vào chỗ úp bát anh cho xem.
Hiền lật đật chạy theo tôi. Tôi để cái rổ lên trên nóc chạn bát, kéo cái quần sang một bên. Hiền ngơ ngác:
– Cái gì thế anh? (Ngố thế không biết, chả bù bây giờ)
– À, cái anh để đái
– Sao không giống em (Lại càng ngố)
– Vì anh là con trai mà
Hiền gãi đầu, gãi tai, tay đưa vê vê bím tóc và đột nhiên kéo cái cạp quần rồi nhìn vào của mình.
– Hôm nào cho em xem rõ hơn nhé!
– Không được đâu.
– Đi mà anh! Em muốn xem.
Tôi không biết nói gì hơn! Bỏ vội tay xuống và úp bát vào chạn.
– Trang ơi! Hiền ơi!
Ồ, tiếng của cô Thảo, mẹ 2 nàng. Tiếng gọi bình thường như bao ngày nhưng hôm nay đã giải cứu cho tôi trong hoàn cảnh khó xử.
Hai cô nàng vội chạy ra đón mẹ, vồn vã:
– Sao hôm nay mẹ về lúc này?
– Mẹ nhận được điện ở quê bà ốm nên phải chuẩn bị để về quê gấp. Ủa, Long đấy hả cháu? Ở nhà vui không?
– Dạ!
Tôi bỏ lửng. Giá mà bà biết chuyện chúng tôi thì chả biết nên gọi là vui hay buồn nữa nhỉ?
– Mẹ để con dắt xe giúp mẹ. Trang dịu dàng
– Mẹ đưa túi xách cho con. Cô em nhí nhảnh cầm ngay túi xách của mẹ.
Cô Thảo vội bước lên gác, vừa đi vừa nói:
– Hiền về quên cùng mẹ, chị Trang ở nhà trông nhà độ vài hôm rồi mẹ về nhé. À, nhớ cho lợn gà ăn con nhé! Long ở nhà có gì giúp Trang hộ cô nhé!
– Vâng, mẹ yên tâm ạ. Trang ngoan ngoãn và bước đi theo mẹ nhưng không quên quay về phía tôi đưa một ánh mắt vô cùng hàm ý.
– Dạ được thưa cô. Hè bọn cháu cũng rảnh mà. Tôi nói với theo
Được khoảng 10 phút sau, cô Thảo và Hiền cũng đã chuẩn bị xong đâu vào đấy. Tôi bước tới đỡ túi đồ cho cô:
– Cô để cháu đỡ cho. À! Đợi cháu về thay quần áo 1 lát rồi cháu sang và cùng Trang đưa cô với em Hiền ra bến xe cô nhé.
– Ừ! Cháu nhanh lên nhé!
Tôi vù chạy về nhà. Loáng 1 cái, tôi đã mặc xong quần áo và dắt chiếc xe đạp sang nhà Trang.
– Mẹ để con lai mẹ, Long lai em Hiền giúp tớ nhé. Trang nhanh nhảu
– Ừ! Nhanh lên các con.
Tôi lịch kịch đưa túi đồ cho Hiền cầm lấy, ngồi lên xe, Hiền nhảy thót lên phía sau. Trang dắt xe còn cô Thảo khóa cửa, cổng.
Trên đường đi, cô Thảo và Trang tỏ ra rất căng thẳng, sốt ruột, lo lắng. Còn Hiền thì nhí nha nhí nhảnh, huyên thuyên đủ điều với tôi. Hiền không biết vô tình hay cố ý, cứ ôm chặt lấy eo tôi, ngực Hiền cạ vào lưng tôi. Cảm giác mềm mềm, êm êm, thinh thích lan toả khắp người. Lúc đó tôi thầm nghĩ giá mà được sờ lồn của Hiền, làm đủ trò thì thích nhỉ.