Sơn nhép miệng, như đang ngủ say, và bàn tay Sơn rời cái ngực mềm ấm, lướt qua vùng bụng và mấy ngón tay vộ vãchui vào lưng quần nằm cạnh bàn tay của Thu… người Sơn run lên dỡ dội… đầu ngón tay chàng đã đụng được mép cỏ non trong vùng đất cấm!… Sơn phải bậm môi, dùng hết sức lực để dừng bàn tay lại ở đó… Có một người khác ở trong Sơn giục giãbàn tay chàng tiếp tục thám hiểm, khám phá vùng đất cấm, đi sâu vào những hang động mà Sơn biết mấy năm nay chưa có người tìm tới. Nhưng… Sơn chỉ dám giữ bàn tay mình ở đó…
“Ô! cái anh này liều thiệt!” Thu tỉnh ngủ khi bàn tay của Sơn để lên ngực mình… “Phải cho ông già dê này một bài học mới xong…” chưa kịp làm gìthìThu cảm nhận được bàn tay Sơn run rẩy trên ngực của mình… cái rung động đó lây qua cơ thể Thu… làm nàng quên đi chuyện định làm… Thu trân mình chống lại sự rung động này… nàng cố gắng giữ nguyên người để Sơn không biết được là nàng đã thức giấc… thật ra nàng chưa biết phải phản ứng như thế nào trước hành động táo bạo này từ người anh rể mà nàng có phần ưa thích…
Thu thiếu điều co rúm cả người khi bàn tay Sơn lướt ngang qua bụng rồi chọt vào lưng quần… không phải nàng sợ mà vìcó một luồn điện phát ra từđường vuốt đó làm cơ thể nàng giao động… Thu giả vờ duỗi chân, đỗi thế trong giấc ngủ, tìm kiếm biện pháp đối phó với bàn tay quỹ quái… Có điều Thu chưa biết phải quyết định ra sao!… Nàng muốn phát vào tay Sơn để trừng phạt ông anh vợ ngỗ ngáo, phần thì muốn tha thứ cho Sơn chỉ quay người qua hướng khác, phần thì tinh nghịch thắc mắc không biết Sơn gan dạ tới cở nào và sẽ đi xa, đi sâu đến đâu, và phần còn lại là Thu cũng đang tê người… muốn hưởng thêm một chút rung động khi có bàn tay người đàn ông phủ lên mu mình… muốn hưởng thêm một chút sự kích thích trên da thịt mà nàng thiếu vắng bấy lâu…
Cả Sơn và Thu, hai cơ thể nằm bất động như những người say ngủ nhưng sóng lòng dào dạt, ý tưởng quay cuồng, khoái cảm sôi động… cả hai người như ghìm nhau trong tư thế đó, tiến thoái lưỡng nan… Bỗng nhiên… Thanh trở mình xoay người ôm lấy vai Sơn, chàng giật mình, trở người và miễn cưỡng, nuối tiếc rút tay về… Thu lặng lẽ xoay người qua ôm lấy Bé Ti, hai chân co lại, khép chặc để chống lại cái cảm giác nước nhờn đã rỉ ra từtrong người… “Hên ghê! ảnh chưa mò xuống tới đó…” Thu tự nhủ.
Cả ba người nằm bất động, thức thức, ngủ ngủ, thật thật, hư hư… một hồi rồi tất cả cũng cùng nhau chìm vào giấc ngủ, có khác chăng là mỗi người ôm một mơ ước khác nhau…
Buổi sáng, mọi người lại ra biển lần nữa, Thu rực rở tươi mát trong một bộ bikini khác, nhỏ hơn một chút, càng khoe ra cặp chân thon dài và cái mu cồm cộm… Sơn càng nứng tệ… nuối tiếc là mình đã quá nhút nhát, bỏ mất thời cơ tối hôm qua… “không biết có còn cơ hội để…” Thu thìvẫn tỉnh như tây, nhưng hình như nàng chấp nhận những cái đụng chạm “vô tình” của Sơn, và đôi lúc hình như nàng đã tạo cơ hội cho Sơn chạm người nàng hoặc nhìn vào những chỗ khó nhìn trên cái cơ thể kiêu hảnh của nàng…
Sơn chở mọi người về nhà mình trước, ăn tối xong thìSơn chở mẹ con Thu về nhà nàng. Khi về đến nơi thìBé Ti đãngủ say… Sơn bồng bé vào phòng, đặt bé xuống giường… mắt Sơn chợt dừng lại và dán vào cái áo ngủ bằng lụa của Thu đang vắt trên đầu giường, và kia… áo ngực và quần lót nhỏ xíu của Thu cũng nằm gần ngay đó… Sơn biết là Thu đãmặc qua đồ nầy vìkhi chàng xoa vào quần lót đó, đáy quần có đóng một lớp vẫy khô… Liếc nhanh ra cửa phòng, Sơn đưa quần lót của Thu lên mũi, hít một hơi dài… cái mùi hăng hăng từđáy quần làm thằng nhỏ trong quần Sơn chõi dậy. Không thể nấn ná lâu hơn, Sơn đành phải ra ngoài.