Nghe Mạnh nói Thu nghe nỗi vui mừng tràn ngập trong lòng nàng. Mấy tháng nay từ ngày được làm việc kề cận với Mạnh, Thu vẫn thường mơ ước chàng kỹ sư trẻ tuổi dễ thuơng này . Nhưng chẳng có một hy vọng. Tự nhiên hôm nay Mạnh thay đổi thái độ với Thu rõ rệt. Nàng cúi đầu trả lời mà không dám nhìn Mạnh:
-Vậy chiều nay anh Mạnh đến đón Thu đị Thu không dám lái xe ban đêm.
-Ok, Thu đưa số phone đị Chiều nay trước khi đi anh sẽ phone tới Thu chỉ đường để anh đi đón.
Từ sở làm vừa đến nhà là Thu ào vào như một cơn lốc. Nàng tắm rửa, trang điểm thậy kỷ như cô dâu trong ngày cưới. Đứng trước tấm gương lớn nàng loay hoay thủ hết chiếc aó nầy đến chiếc áo khác Chiếc nào cũng đẹp, cũng đắt tiền nhưng Thu cảm thấy hình như chẳng có chiếc nào làm nàng vừa ý. Nàng đã quyết chí, bằng mọi cách phải “bắt” cho được chàng kỷ sư Mạnh mới thôi. Cuối cùng rồi Thu cũng chọn một chiếc áo màu xanh dương, được tô điểm bằng những viền trắng dọc theo cổ và hai vai. Chiếc áo chẳng có gì đặc biệt, nhưng Thu biết là mặc vào sẽ làm nổi bật được làn da trắng mịn của nàng. Thu quyết định xong, nàng cầm chiếc áo định mặc vào, bỗng giật mình vì tiếng điện thoại reo: ring…ring..
Thu chạy như bay lại nhắc phone, lòng mừng như cô dây sắp về nhà chồng. Từ đâu giây kia, một giọng đàn ông cất lên:
-Thu hả Mình đâỵ Em đang làm gì đó? Anh tới thăm được không ?
Thu bực bội vô cùng. Tưởng là phone của Mạnh, dè đâu là Minh. Anh chàng bán bảo hiểm đa theo đuổi nàng từ lâu.
Nhưng Thu chỉ lấp lửng, hành hạ Minh chứ chưa cho chàng sơ múi gì hết. Thu trả lời gọn lỏn , dứt khoát:
-Ạ. ?nh Minh hả Em sắp đi công chuyện ngay bây giờ, bữa khác gặp nghe anh. Bye
Không đợi Minh trả lời, Thu gác máỵ Tiếng phone lại reo lên Thu hơi ngần ngại, sợ Minh lại gọi tiếp. Nhưng từ đầu giây bên kia, tiếng nói ấm áp của Mạnh làm nàng mừng rỡ.
-Thu đó hả Mạnh đâỵ Em chỉ đường cho anh tới đón em đi.
Thu nói vắn tắt ít câu rồi chỉ đường cho Mạnh đến đón, xong hối hả thay đô rồi chạy ra phòng khách ngồi chờ. Nghe tiếng còi xe vang lên bên ngoàị Thu vội vả bước ra, khóa cửa lại rồi thả từng bước thật chậm ra xe dù trong lòng nàng đang muốn bay đến bên Mạnh. Chiếc xe lăn bánh. Hai người đến một nhà hàng sang trọng nằm dọc theo bờ biển rất thơ mộng. Trong buổi ăn, cả hai đều ăn rất ít mà nói chuyện thì nhiềụ Họ nói bâng quơ từ chuyện nhà cho đến chuyện ở sở. Tuyệt nhiên, Mạnh và Thu không hề đả động đến chuyện tình cảm. Mà cần gì phải nói, bốn mắt nhìn nhau trìu mến đã nói lên tất cả thay cho họ rồị Sau bữa ăn, Mạnh đề nghị thả bộ một vòng cho tiêu cơm. Thu ngoan ngoản “dạ” y như một người vợ hiền chìu chồng. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện như một cặp tình nhân hạnh phúc nhất trần gian.
-Thu đi chơi như vầy, lúc về có sợ ba má rầy la hay không ?
Mạnh muốn tìm hiểu xem Thu có còn ở với gia đình hay không. Chàng mùng thầm khi nghe Thu trả lời:
-Ba má Thu ở cách đây 2 giờ lái xe. Trước giờ Thu sống với ba má. Lần này phải “move” xuống đây để gần sở làm nên Thu ở có một mình hà.
-Vậy mà Thu không nói trước làm anh sợ quá.
Thu thật tình hỏi:
-Anh sợ gì ?
-Sợ lỡ gặp…ông nào ra nắm cổ anh mà hạch tội thì…mất mặt quá.
-Nếu có ông nào thì làm sao Thu dám để anh đến nhà đón. Đừng có nói oan cho Thụ
Mạnh bạo dạn nắm tay Thu choàng ra sau lùng mình. Đồng thời chàng cũng lòn qua ôm ngang eo Thu mà dìu đi. Thu không phản đốị mà có gì phải phản đốị Nàng đã mơ ước giây phút này tù lâu rồi kia mà.
Đến một đoạn đường vắng, Mạnh dừng lạị Chàng dơ tay vuốt trên má Thu rồi từ từ nâng cằm. Môi Thu hé mở, đôi mắt nhắm lại khi Mạnh cúi xuống đặc chiếc hôn trên bờ môi nàng. Cánh tay Thu tự động lòn qua nách Mạnh rồi ôm xiết chặt lấy chàng. Hai người hôn nhau đắm đuối trên bờ biển vắng., giữa tiếng sóng rì rầm vỡ vào bờ như lời tỏ tình của hai kẻ vừa mới yêu nhau.Gác điện thoại trở lại chỗ cũ, Minh vừa bàng hoàng vừa lo lắng. Thái độ đột ngột của Thu vừa qua làm Minh thật thắc mắc. Minh quen Thu đã gần 2 năm nay. Dù là giữa hai người chưa có gì để gọi là thề non hẹn biển nhưng tình cảm giữa hai người rất tốt đẹp từ xưa đến nay. Từ lúc gia đình Thu vừa mới đến Mỹ, một tay Minh đã lo lắng, giúp đỡ gia đình nàng. Từ chuyện lo thủ tục giấy tờ, đến chuyện chợ búa, học hành. Mọi chuyện lớn nhỏ chàng đều không quản ngại công lao tận tình đưa đón. Kể cả việc mà Thu đang làm cũng là do một tay chàng vận động, nhờ cậy một vài người để giúp đỡ đưa Thu vào làm. Trong thâm tâm chàng, Thu như người vợ chưa cưới. Hôm nay, cũng như mọi lần, Minh gọi phone thăm nàng và định đến để đưa Thu đi ăn tối thì nghe giọng nói có vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn của Thu. Minh thắc mắc. Chàng thừ người suy nghĩ. Hay là Thu đang có công việc gì gấp lắm. Hay là cha mẹ nàng có việc gì, gọi nàng về gấp. Hay là ??? Minh nhắc phone gọi lại lần nữa thì đầu giây bên kia đang bận. Minh càng hoang mang. Chàng lật đật ra xe đến nhà Thu, Vừa định đậu xe, thì cũng vừa lúc đó Minh thấy Thu đang chưng diện lộng lẫy bước lên chiếc xe thể thao mui trần của Mạnh. Minh buồn bả quay đầu xe về. Trong đầu chàng rối nùi bao nhiêu câu hỏi…Minh không thể thua đau đớn như vậy được. Minh bậm môi bực tức. Chàng nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe lao đi vun vút trong đêm tối.
Đạt bước vào quán thì đã thấy Minh ngồi đó tự bao giờ. Ly cà phê hình như đã nguội lạnh trên bàn. Trong chiếc gạt tàn thuốc, Đạt đếm thấy 6,7 tàn thuốc, vừa mới hút xong. Đạt tự động kéo ghế ngồi xuống đối diện với Minh. Chàng gọi cho mình một ly cà phê đá, xong mới quay lại hỏi:
-Có chuyện gì mà mày bối rối dữ vậy ? Chuyện đâu còn có đó, Kể từ từ tao nghe coi. Minh trầm ngâm, từ từ phun hết khói thuốc trong miệng ra rồi nói:
-Như mầy đã biết, chuyện tao với con Thu là chuyện đàng hoàng, tao tính…chơi thiệt chớ đâu phải qua đường bậy bạ đâu.
-Thì tao biết rồi, cần gì phải nói nữa.
-Cũng tại tao ngu, đi nhờ cậy người ta đưa nó vào làm cái hãng đó, định để nó dọn xuống đây ở cho gần gủi. Dè đâu gặp cái thằng khốn nạn đó. Bây giờ, nó…làm mặt lạnh với tao.
-Tao thấy…cái thằng đó có vẻ điếm lắm. Lúc trước nó đeo dính con Diễm nhà tao mội thời gian. Tao cũng tưởng nó thương con Diễm thật tình nên cũng …lơ đi. Dè đâu nữa chừng nó gặp con Thu. Đào của mày coi “bốc” quá nên nó đeo theo, bỏ lơ con Diễm luôn. Cả tháng nay không thấy nó tới nữa.
Nghe nhắc tới Diễm, Minh như sáng mắt lên, Chàng còn lạ gì với Diễm cô em vợ của Đạt. Cô nàng hiền lành, nết na, đằm thắm. Chỉ cái tội ít ra đường, mà có ra đường cũng chẳng có lê la nên không mấy ai có dịp gần gủi để tán tỉnh. Minh hỏi dò Đạt:
-Mầy thấy…hai đứa nò có gì chưa ? Hay là thằng khốn đó “dứt ” con Diễm xong rồi lặn luôn. Rồi đến bây giời đeo theo con Thu.
Đạt nói chắc như đinh đóng cột:
-Đâu có dễ như vậy mậy. Con Diễm nhà tao nó đàng hoàng có tiếng. Cái kỳ vợ tao sanh, phải nhờ thằng đó đến coi nhà ban đêm. Con Diễm đâu có chịu ở nhà. Tối tối là vác đồ vô nhà thương ngủ tới sáng mới về. Có lẽ vì vậy mà thằng Mạnh nó quê, hỏng thịt được con Diễm nên nó lơ luôn, đổi “tông” theo con Thu.
Minh cảm thấy vui hơn khi đề cập đến Diễm. Hắn nửa đùa nửa thật nói với Đạt:
– Con Diễm nó nghiêm thật, chớ nó mà dễ chắc cũng bị mày…”dứt’ rồi.
Đạt dẩy nẩy lên như mình là kẻ đàng hoàng nhất trên đời:
-Ê…đừng nói bậy mầy. Bà Vân mà nghe được thì là phiền lắm.
Minh nói khích Đạt:
-Nếu mày hỏng có ý đồ gì bậy bạ thì mày gài con Diễm cho tao đi. Tao mà cua dính con Diễm cho thằng khốn nạn đó sáng mắt lên tao mới vừa lòng:
-Thì đó, vợ chồng tao lúc nào cũng “Welcome” mầy, còn dính hay không là tùy ở khả năng mồm mép của mầy.
-Mầy đừng có lo. Mồm mép tao của dân bán bảo hiểm như tao hỏng đến nỗi dỡ đâu.
-Cứ tự nhiên. Vừa nói Đạt vừa móc tiền thảy lên bàn rồi khều Minh ra về.