Lo xong đám giỗ cho cha tươm tất, Mạnh mới thở ra được nhẹ nhàng. Chàng bắt đầu xin phép bà mẹ già để đi đây đi đó, thăm lại làng cũ người xưa.
Năm ngoái Mạnh cũng đã đưa vợ và mấy con chà ng về VN thăm nhà một lần. Từ sau lần đó, vợ chàng không còn đòi theo chàng về lại VN thêm nữa vì đởi sống thôn dã đã thiếu thốn mọi tiên nghi. Vì vậy, năm nay chàng được thong thả
ra đi một mình.
Mạnh được đứa em trai họ chèm chèm tuổi, tánh tình rất qủi quái rủ chàng đi ngao du sơn thủy khắp vùng để tìm mua “bò lạc”. Thị xã Cai Lậy thuộc tỉnh Cái Bè là nơi có rất nhiều thôn nữ đẹp nhất là sau thời kỳ 75, tụl con gái nít nhỏ lớn rộ lên, đứa nào trông cũng giống như tiên đồng ngọc nữ, chỉ phải tội, sống trong cảnh nhà nghèo. Quần áo tuy không kiểu nọ kiểu kia như dân thành thị nhưng cô nào cũng cao ráo khỏe mạnh hồng hào, khuôn mặt xinh xinh với tấm thân lam lũ nảy nở tròn trịa, trông cứ hơ hớ khiến Mạnh mới vừa tạm ngưng ân ái khỏang tuần lễ ngoài đã thấy trong lòng xuyến xao rộn rã. Thằng em họ tên Hấu nói:
– Anh Ba “chấm” đứa nào thì cứ nói, em sẽ “dàn xếp” cho.
Mạnh thắc mắc:
– Con gái nhà người ta chớ bộ của rơi ở ngoài đồng hay sao mà muốn “chấm” ai cũng được mày?
– Hổng phải của rơi, nhưng anh Ba có nhiều tiền thì anh muốn sao cũng được, bà con ở đây nghèo muôn năm, ai cũng muốn có cơ hội để thay đổi hoàn cảnh. Mình chi đẹp và biết dàn xếp thì O K liền một khi, anh Ba!
Hai anh em ngồi la cà trong quán nước nhìn ngắm kẻ qua người lại. Mạnh đưa tay chỉ một cô gái tướng tá cao ráo khá đẹp, có cặp đùi săn tròn ẩn hiện bên trong lớp quần lãnh đen đã bị soon gấu đang cắp rổ đi tơn tơn về phía chợ chàng hỏi thằng em:
– Con nhỏ đó bộ cũng được hay sao?
Thằng Hấu nhảy cẫng lên cười hô hố :
– Chèn ơi! Tưởng đứa nào, té ra con Tư Minh con của bà hai bán quán. Anh Ba chấm nó là “lấy ăn” liền. Hấu ngần ngừ:
– Nhưng nói vậy chớ hổng có dễ đâu à. Em dụ nó hoài mà không được đó. Nó nói em hổng có tiền, cũng chưa đáng xách dép cho nó. Anh Ba thởi khác, anh có tiền nhiều, lại là “Việt kiều dễ dãi”. Cứ để vụ này em lo thử…
Chiều tối, Mạnh đang trong nhà nghe ra-dô coi phim hình thì thầng Hấu đến nhà, nó ghé tai nói nhỏ:
– Thấy chưa . Em đã nói mà . Con Tư Minh chịu hẹn với anh rồi đó. Nó biết rõ gia đình nhà mình, nó còn biết cả anh Ba nữa đó. Giờ anh Ba muốn sao, nói cho em biết để em sắp xếp, anh với nó sẽ gặp nhau.
Mạnh ngần ngừ một lát nhưng cũng muốn thử xem những gì thằng em trai họ thêu dệt có thiệt đúng hay không, Mạnh nói:
– Mày thử hẹn nó ra cái quán bia ôm ở đầu xáng coi sao. Nếu nó chịu thì sẽ tính sau.
Thằng Hấu gật gật cái đầu:
– Chịu là cái chắc mà anh Ba. Em đã nói rõ vớ i nó rồ i ?
– Mày nói sao với nó?
– Em bảo anh Ba Mạnh từ Huê Kỳ dìa muốn dẫn Minh đi chơi mua sắm, chịu thì nói hổng chịu cũng hổng sao, tại ảnh khoái cái tướng của mày, nếu mày ừ, tao dìa báo cáo với ảnh. Nó còn biểu nó đâu có ngán gì. Nó nói, nó cũng muốn biết đàn ông con trai ở Mỹ trở dìa ăn chơi ve gái có khác hơn những “thằng” bậm trợn cỡ như em ở đây hay không?
– Rồi mày nói sao về tao với nó?
– Em đâu nói chi nhiều, tính để tự nó tìm hiểu. Em chỉ nói với nó rằng mày “cáp độ ” với anh Ba của tao thữ đi, mày sẽ thấy ảnh ngon lành cỡ nào, nhìn tướng ảnh chắc mày đã thấy chứ gì? Nó gật đầu ỏn ẻn nói, nó cũng khoái cái tướng cao ráo nghệ sĩ của anh Ba.
Nói xong, thằng Hấu khoái chí gục gặc cái đầu rồi nó chìa một bàn tay ra, Mạnh biết ý nó, dúi vào tay nó mộ nắm tiền Hồ, giao hẹn trước khi bỏ đi :
– Phần còn lại với con Tư, anh Ba tự “thủ diễn”, có “cố kỹ thuật”, anh Ba cho em hay liền… để em tính…
Cuộc hẹn diễn ra bữa sau, và một bữa sau nữa thì Mạnh với con Tư Minh đã đưa nhau đi tìm động hoa vàng vào một đêm Mạnh và con Tư Minh đã phơi trần nhồng nhộng nằm ôm nhau ở giữa cánh đồng vắng tanh vắng ngắt dưới vòm trời mờ mờ tỏ tỏ những ánh sao khuya, trên một cái chiếu cói trải đè lên cái ổ rạ chất cao như núi vừa chưa kịp khô hẳn sau vụ gặt vừa qua. Gió đồng nội mát rợi mơn man trên thân thể trần trụi của Mạnh và con Tư Minh. Thằng Hấu nhận nắm tiền công hậu hĩ, đã biến đâu mất tự chập choạng tối, sau bữa đầu tiên nó sắp xếp thi hành mọi chuyện để Mạnh có cơ hội gặp gỡ con Tư Minh. Chuyện sảy ra thiệt qúa gọn ghẽ nhẹ nhàng, trong khi Mạnh cứ đinh ninh, dù gì, ở đồng quê, mọi việc cũng còn nằm trong khuôn khổ…
Sau ít phút xã giao, Mạnh rủ con Tư Minh xuống cái xuồng tam bản, hai đứa chèo một đỗi khá xa rồi tấp xuồng vào bờ kinh, cột lại rồi dẫn nhau ra giữa cánh đồng không mông quạnh với một cái giỏ nhô đựng đủ đồ vật, thức ăn, có cả cái TV chạy bằng pin Mạnh đem từ Mỹ về để cho con Minh coi giải trí nếu nó muốn. Con Minh dạn dĩ hơn Mạnh nghĩ rất nhiều, nó không khoái giải trí bằng TV, nó hỏi Mạnh về sinh hoạt của những đứa con gái VN cỡ tuổi nó thì làm những gì. Mạnh kể cho nó nghe hết, thêm thắt chút ít cho nó rượng lên rồi nói:
– Ở đâu cũng dzậy thôi Minh à ! ở đâu thì cũng có làm có hưởng, có ăn chọi hằng đêm cho đời bớt khổ. Con Minh ỏn ẻn:
– Dzậy há anh Ba? Em khoái như dzậy đó !
Kẹt nỗi, tụi con trai ở đây đần độn qúa trời, con gái muốn cho nó hưởng mà nó vẫn còn hổng dám.
Mạnh “vô đề “:
– Anh hưởng được hôn?
– Sao lại không! Anh Ba chịu chơi thí mồ.
Nhìn tướng anh Ba là bọn con gái quê tụi em khoái liền. Tiếc chi mà không cho hưởng.
Mạnh hỏi giọng ỡm ờ :
– Nhưng lỡ có gì thì sao? Tư!
Con Tư Minh thông cảm :
– Ý anh Ba nói mang bầu phải hôn?
Mạnh gật gật cái đầu. Nó trả lời suông sẻ :
– Lúc sau này Ban Y Tế Xã cho phổ biến thông cáo bán thuốc ngừa thai hà rầm. Con gái tụi em, đứa nào không lén mua mấy hộp dấu đi phòng khi cần tới đem ra xài.
Mạnh tò mò :
– Vậy chớ Tư đã thử lần nào chưa?
– Rồi.
– Với ai vậy?
Với cha Năm Lồ bên Ấp Uy chớ với ai. Chả muốn em hoài. Chả ưa cho em tiền với nữ trang nhiều lắm.
– Chả có làm em khoái chí hôn vậy Tư?
– Lúc khoái lúc không. Chả làm lẹ thí mồ.