Vì làm sao có thể thú thật với Lãm rằng nàng không bao giờ mặc áo nịt ngực trong những giờ học Anh văn !Tuy tàn tật hai chân, Thu vẫn còn giữ được bộ ngực tuyệt đẹp của tuổi hai mươi bốn tròn căng nhựa sống. Trước mặt người thầy đẹp trai ba mươi mốt tuổi là Lãm, bao giờ nàng cũng chọn mặc những chiếc áo sơ mi mỏng hở rộng cổ và… không mặc áo lót. Vì nếu không khoe cái đẹp nhất của mình là đôi nhũ hoa tuyệt mỹ ấy thì cô gái tàn tật còn biết khoe gì ? Chiếc áo sơ mi ca rô màu hồng mà nàng chọn mặc sáng nay đã cho phép Lãm chiêm ngưỡng hai núm son nhú lên nhọn hoắc dưới lớp vải mỏng ngực áo. Giờ đây, sau câu hỏi trêu ghẹo, mắt người thầy trẻ đăm đăm nhìn vào ngực Thu. Hai người còn chưa chạm vào nhau, Thu đã nghe Lãm bắt đầu vuốt ve đôi nhũ hoa của mình bằng ánh mắt. Nàng rùng mình, cúi mặt. « Lúc nào Thu cũng quên mặc áo lót như vậy hay sao ? Lãm tiếp tục cười nhẹ nhàng giểu cợt – không sao, cho phép anh… đo thử… xem có phải là áo của cưng không nhé ? »Dứt lời, Lãm đưa tay xoa lên ngay hai điểm nhú cao nhất trên đồi ngực Thu. Cô học trò hốt hoảng co tay lên che ngực : « Thầy ơi… »Không kịp nữa. Bàn tay của Lãm đã bóp được vú Thu.Chiếc áo sơ mi ca rô hồng bị lật ngược lên tới cổ.Đôi vú to trắng nõn nhảy bật ra ngoài.Thu chỉ kịp hoảng hốt kêu lên một tiếng đã thấy hai bàn tay to lớn của Lãm nâng hai bầu sữa lên… Chàng ngắm nghía một cách ngạc nhiên, thích thú. Nhiều năm thui thủi trong xó nhà đã cho cô gái tật nguyền một làn da mịn màng trắng nõn. Đôi vú nảy nở căng phồng nhựa sống ấy có màu da trắng bạch gần như trong suốt, nhìn thấy cả những đường gân xanh li ti trên hai bầu sữa, làm càng nổi bật thêm hai nụ nhũ hoa màu hồng sẫm. « Anh không ngờ em lại đẹp như vậy. Cưng đẹp quá, Thu ơi ! Hai núm ti còn son thế này, nhìn là biết gái còn trinh… Em còn trinh phải không Thu ? Em có muốn cất Anh văn sang một bên để học Yêu với anh hôm nay không ? »Bao nhiêu năm thầm yêu trộm nhớ Lãm, viết bao nhiêu lần tên chàng trong nhật ký… nhưng không hiểu sao khi ấy Diệu Thu lại nghe hoảng sợ trước chuyện trai gái ?
Nàng cố chống cự không cho Lãm tiến xa hơn, tìm cách bỏ chạy… Nhưng làm thế nào một cô gái tật nguyền hai chân lại có thể thoát khỏi được một người cường tráng như Lãm ? Nhất là khi chàng đã bắt đầu say vì tình sau khi nếm được đôi vú đẹp tuyệt mỹ. Trong lúc dằn co, Thu té ngã khỏi xe lăn. Lãm chỉ chờ có thế để nhảy lên người nàng, tụt quần Thu ra… Chỉ trong nháy mắt Lãm đã lột truồng được Diệu Thu. Từ ngày tai nạn đến nay, mỗi lần thay quần là Thu đều trốn trong một góc phòng ngủ, chưa bao giờ nàng cho phép ai, ngay cả mẹ và bé Hoa, nhìn đến hai chân tàn tật của mình. Giờ đây bị lột truồng trước mắt Lãm, không còn gì che dấu được nữa, Thu bật lên khóc tức tối…Nhưng đôi chân cụt này đã không gây cho Lãm chút phản ứng nào. Tật hay không tật, chàng chẳng quan tâm. Đâu có ai tuột quần con gái ra chỉ để ngắm đôi chân ? Lãm lặng lẽ đưa tay vuốt ve đùi Thu. Đùi ngoài rồi đùi trong. Rồi luồn tay vào giữa háng cô gái, vào vùng lông rậm êm như nhung của cửa ngọc… Thu há hốc mồm, nín khóc ngay lập tức. Tay Lãm đi đến đâu là Thu như bị điện giật đến đó… khi ngón tay điêu luyện của chàng nhấn lên hạt ngọc, Thu nẩy người lên rú một tiếng, sướng muốn xỉu…« Ôi chết ! … xin thầy tha cho em… đừng làm như thế… » « Đừng làm như thế… thì làm như thế nào ? Cưng thích anh làm như thế nào cho cưng, nói anh nghe ? » « … đừng làm như thế… ở đây ! » Lãm bật cười : « Ừ thì không làm ở đây »Chàng nhấc bổng thân thể trần truồng của Thu lên, bồng nàng nhẹ nhàng, dễ dàng như người lớn bồng đứa con nít, đưa vào nhà trong. Bài học « Yêu » thay cho bài Anh văn đã bắt đầu.Tin rằng mẹ đã về quê ít ra một tuần, bé Hoa thì đi học đến trưa, hai người đã không thèm đóng cửa phòng khi bắt đầu trao thân cho nhau, không biết rằng khi Lãm bắt đầu quỳ xuống chân giường để hôn bươm bướm Thu là lúc Diệu Hoa đã đẩy cửa dẫn xe đạp vào nhà…*** Trên người còn mặc nguyên bộ áo dài trắng học trò còn chưa kịp thay ra, Diệu Hoa ngồi co ro trên giường, nước mắt ràn rụa, hai tay bịt hai tai. Nhưng dù cho cô bé có cố gắng cách mấy vẫn cứ phải nghe hết những thứ tiếng động của phòng bên kia truyền qua bức vách gỗ. Thoạt đầu chỉ là tiếng thì thầm trò chuyện của hai người, giọng trầm trầm của thày Lãm xen kẽ những tiếng kêu nho nhỏ nũng nịu của bà Thu. Rồi là sự im lặng hoàn toàn…Bất chợt, một tiếng rú của Thu !Tiếng kẽo kẹt càng lúc càng lớn của chiếc giường gỗ đang run. Tiếng thở gấp gáp hổn hển xen lẫn tiếng rên la như trong cơn mê sảng, nửa đau đớn nửa đê mê hạnh phúc của Thu : « Chết em, anh Lãm ơi… chết em mất… » Cuối cùng là tiếng gầm như thú dữ của thầy Lãm. Tiếng Thu khóc nấc !Diệu Hoa rụng rời tay chân, tin rằng chị mình đã chết.Cô bé sợ hãi, úp mặt xuống gối ngất lịm đi…Khi Diệu Hoa tỉnh lại, trời đã về chiều. Ngoài kia mộ
một cơn mưa phùn dai dẳng làm năm sáu giờ chiều mà tối như đã về đêm. Cái sợ của cô bé vẫn còn, nhưng trên hết là cái đói khát và mắc tiểu sau cả buổi tự giam trong phòng. Nhưng làm thế nào để đi ra đây ? Hoa rón rén ghé tai vào bức vách gỗ. Bên phòng Thu chỉ là sự im lặng chết chóc làm cô bé càng thêm hoảng. Thôi rồi ! Vậy là con quỷ dữ tên Lãm đã giết mất bà Thu rồi ! Nước mắt cô bé trào ra. Làm sao để báo tin này cho mẹ ? Vì phải ưu tiên cho người tật nguyền khó đi lại và cho công việc thêu may gia công, điện thoại duy nhất trong nhà đã được đặt trong phòng Thu.Sau hơn nửa tiếng ngồi bó gối, Hoa quyết định mở cửa. Sự im lặng nặng nề bên ngoài cho cô bé biết rằng Lãm đã ra đi. Cô bé rón rén hồi hộp bước đến cửa phòng bà chị, nhìn vào. Cảm ơn Chúa, con quỷ Lãm đã bỏ đi ! không còn ai trong phòng ngoài bà Thu ! Thu nằm trần truồng, bất động giữa giường bề bộn quần áo chăn gối, hơi thở nhẹ và sâu trong giấc ngủ kiệt sức. Hoa muốn lay chị dậy nhưng không có kết quả, bị kéo tay Thu chỉ rên rỉ ú ớ vài câu vô nghĩa rồi rơi trở lại vào giấc mộng. Hoa dù sao cũng yên tâm là chị mình vẫn còn sống, cuối cùng thôi không gọi nữa. Cô bé có biết đâu rằng trong chỉ hơn ba mươi phút giao hợp, nghệ thuật điêu luyện của Lãm đã khiến Thu xuất tinh đến hai ba lần… Cảm giác sướng ngất của cô gái tật nguyền lần đầu được yêu đã kéo dài suốt buổi chiều, làm nàng giờ đây vẫn còn lâng lâng trên mây không tỉnh dậy được nữa.Hoa yên tâm, bỏ đi xuống bếp tìm cách giải quyết những vấn đề cấp bách của riêng mình. Cô bé lục tủ lạnh moi ra ăn tất cả những thứ gì ăn được, uống tất cả những thứ gì uống được. Thường ngày mẹ và Thu vẫn mắng bé Hoa ở cái nết ăn tạp, nhưng chưa bao giờ bé lại tạp đến mức độ hôm nay. Mười phút sau, yên ổn cái đói rồi Hoa mới nhớ đến sự căng thẳng của một ngày không được đi tiểu. Cô bé vén áo dài, tụt quần ngồi xuống sàn nước cạnh bếp… Tiếng nước chảy xè xè không dứt, Hoa nhắm mắt, thật dễ chịu !Khi những giọt nước tiểu cuối cùng vừa lóng lánh nhểu ra khỏi cái khe nhỏ xíu… một bàn tay lạ đã luồn từ bên dưới mông Hoa lên, bóp nhẹ âm hộ ẩm ướt của cô bé.