VN88 VN88

Truyện 16+ mới nhất: Ký ức tuổi học trò

Thôi chết, ai vậy? Trong đầu mình tự hỏi. Mình và em đều giật mình. Em vội đi nhanh ra cửa nhìn xem ai. Đi đến cửa gần đến cửa thì có tiếng:
– Chị Mai ah, chị mở cửa cho em!
– Em quay lại nói nhỏ với mình, A đi vào bàn ghế ngồi đi – Uhm, chờ chị tý, chị ra đây rồi!
– Đi vào nhà ngồi vào cái ghế ở phòng khách như đang ngồi uống nước.
Được một lát thì em dẫn đứa em của em vào, vừa vào đến phòng con bé đã hỏi!
– Ai vậy chị Mai?
– Ah, đây là A Hoàng bạn cùng lớp của chị, còn đây là Ngọc, em họ em!
– Uhm, Anh chào em
– Òa, đẹp trai thế chị! (con bé nói với em)
– Mày cứ trêu anh ý.
– Thôi, hai chị em ở nhà chơi, giờ cũng muộn rồi tớ về đây. A về nhé Ngọc.
– Dạ em chào anh !
– Cậu về nhé !
Ôi, hú vía. Dắt xe ra đạp vù vù đi về. Gió thổi ngược chiều nên đạp xe cũng mệt. Đạp xe qua cái cầu thi gặp thằng Tùng đang ngồi uống nước. Đúng là oan gia ngõ hẹp
– Dám lên tận đây chơi cơ ah, máu phết nhỉ !
– Uhm, hôm nay chủ nhật nên đi chơi tý mà
– Vào đây ngồi uống nước !
– Bây giờ cũng muộn rồi, có khi để hôm khác đi nha !
– Làm gì mà vội thế, ngồi uống nước nói chuyện tý.
– Thôi cũng được !
Vào ngồi uống nước nói chuyện với nó tý. Thực ra thằng này nó chỉ nghịch thôi chứ tính nó chơi với bạn bè thì cũng đẹp. Sau cái lần nó làm mình ngã thì thực sự nó cũng không gây sự với mình nữa. Thỉnh thoảng cũng bắt chuyện nói chuyện với nhau. Nó cũng xin lỗi mình cái vụ đó, nên hai thằng cũng qua lại với nhau.
– Uống nước đi, trà hay nhân trần.
– Cho cháu một cốc nhân trần nóng.
– Ông lên nhà Mai chơi hả ?
– Uhm, hôm nay đi lên bà Ngoại tiện đường đi lên đây chơi luôn cho biết.
– Tiện đường hay là cố ý đấy hả ?
– Ờ thì một công đôi việc mà, thế ông đi chơi ah ?
– Ờ, đi xuống nhà con bạn nó ở gần đây vừa mới về được một lúc.
– ……..
– Mẹ của Mai khó tính lắm đấy, ông với Mai cứ cẩn thận đấy
– Sax, có gì đâu mà ông nói thế.
– Thôi có gì đâu mà phải giấu. Tôi cũng biết rồi nên giờ tôi tán đứa khác rồi.
– Thì cũng bình thường thôi, thôi muộn rồi, tôi về đây. Hôm khác ngồi chơi lâu hơn nha
– Cô cho cháu gửi tiền, về đi tôi trả tiền cho, lên đây chơi tôi mời ông đấy !
– Uh, cám ơn nha
Về nhà trời cũng đã tối muộn. Mẹ thấy đi cả ngày về bảo : Giỏi nhỉ, đi cả ngày không học hành gì cả. Bố mày mà biết thì mày chết. Mình nhanh nhảu đáp lại : Thì lâu lâu cũng phải cho con đi chơi tý chứ. Cứ ở nhà mãi bao giờ mới khôn ra được. Mẹ cười bảo : Thôi đi vào tắm đi ông tướng, nước tôi đun ở dưới bếp kia kìa, tắm nhanh rồi đi ăn cơm. Mà vừa nãy có đứa nào gọi điện thoại, tao nghe mà không thấy nói gì cả… Tôi đoán chắc là em gọi nhưng chỉ bảo : chắc là đứa nào nó gọi nhầm máy thôi mà !
Đi vào nhà cất đồ, lấy điện thoại gọi cho em. Không phải giọng em nghe máy, mình đoán là nhỏ em của em.
– Ngọc phải không em ?
– Dạ vâng ! Chị Mai đang đi tắm rồi. Anh muốn gặp chị Mai hả ?
– Uhm, A hỏi chị ý cái này tý !
– Hỏi gì thế Anh, có phải hỏi em đang làm gì, đã ăn cơm chưa phải không Anh?
– Ơ, sao em lại nghĩ thế !
– Em có muốn nghĩ thế đâu, tại có bông hoa Hồng có ai để ở đây nên em mới nói thế thôi
– Hoa hồng thì có liên quan gì đến cái đó đâu em ?
– Thôi anh ơi, chị Mai kể hết cho em nghe rồi, A không phải chối nữa
– Thật ah ?
– Chị ý bảo là A là người yêu chị ý, A mua hoa tặng chị ý…
– Không phải đâu, chị ý nói trêu em thế thôi.
– Anh không phải lo, em không kể cho ai đâu mà sợ !
– Uhm, thôi có gì tý bảo chị Mai gọi lại cho A nhé
– A chờ tý, chị ý ra đây rồi này
– Alo, (em vào dọn cơm ra đi để chị nói chuyện với bạn chị tý) anh ah (nói nhỏ)
– Uhm, A vừa về một lúc rồi, vừa nãy Em gọi phải không ?
– Vâng, nhưng mẹ A nghe em không dám nói gì, hihi
– Uhm, A cũng đoán em gọi nên gọi cho em. Mà em bảo với bé Ngọc là A là người yêu của em ah.
– Đâu, em có nói gì đâu. Nó thấy bông hoa ở trong phòng nó cứ hỏi vặn em nhưng em có nói gì đâu. Con đấy nó cáo lắm.
– Vừa nãy nó bảo với A thế, nó còn bảo là em bảo A tặng hoa cho em nữa chứ.
– Hix, nó bắt nọn Anh rồi. Thế A có nói gì không đấy, con này nó bép xép lắm đấy, nó mà nói với mẹ em là chết đấy?
– Không, A chỉ nhận là A tặng hoa cho em thôi, còn người yêu thì A bảo là em trêu nó thôi.
– Hix, Anh đúng là. Em bảo nó là em mua đấy. Em bắt đền A đấy.. (Chị ơi vào ăn cơm đi, nói chuyện gì mà lâu thế … bé Ngọc gọi)
– Thôi chắc là không sao đâu, nó bảo với A là nó không nói cho ai biết mà.
– Ai mà tin cái mồm nhà nó được chứ..
– Thôi em vào ăn cơm đi không nó lại nghi. Tối học bài đi nhé! Giờ A đi tắm cái đã!
Đi tắm nhanh cái, rồi lên nhà ăn cơm. Hôm nay đạp xe đi nhiều, đói ơi là dói. Ăn một mạch hết 3 bát cơm đầy. No căng bụng. Ngồi xem tivi một lát rồi lên học bài. Và việc không quên là sau khi học xong mình lại lôi Nhật Ký ra viết. Viết về những điều xảy ra, về cái ngực, cái bụng mềm mại của em mà mình mới chỉ biết trong tưởng tượng chứ chưa được nhìn thấy. Nghĩ tới mà nó thôi thúc mình hơn bao giờ hết. Sự tò mò + ham muốn làm mình hơn bao giờ hết muốn trông thấy nó. Ôi chẳng biết làm sao nữa. Viết xong, cất gọn vào chỗ bí mật rồi nằm nhớ lại hồi chiều. Rồi ngủ lúc nào không biết.
Ngày hôm sau, đang ngồi học thì em gọi điện.
– Bắt đền A đấy, hôm qua em phải hối lộ nó một bữa bánh khoai đấy. Hôm nay A phải đền cho em!
– Hối lộ bé Ngọc ah? Thế chiều nay về A đền cho em được không?
– A nhớ đấy nhớ…, em thông báo cho A một tin mừng, A có muốn nghe không?
– Có chứ, em nói đi nào!
– Mẹ mua cho em 1 cái điện thoại đi động rồi, em sướng quá.
– Em vui chứ A có vui đâu, nhưng mà thôi, thế thì dễ liên lạc hơn. Mà như thế em phải khao A mới đúng chứ!!
– Hihihi, em bắt đền A thế thôi, chứ chiều về đi ăn Miến Ngan A nhé. Đứa bạn em nó mới chỉ chỗ đó cho em…
– Uhm, thế thôi học bài đi nhé
– Vâng, A cũng học bài đi, chiều mà có kiểm tra thì A lại chỉ bài cho em nhé
– Uhm, A biết rồi, nhưng mà vẫn phải học bài đi nhé kung!
Và mọi thứ lại tiếp tục như mọi ngày. Ăn cơm trưa xong là khăn gói đi đến trường. May quá hôm nay không có môn nào kiểm tra gì cả. Ngồi học thỉnh thoảng lúc mà không ai chú ý mình lại thò tay sờ vào bụng em một cái. Em quay sang lườm mình, rồi cau cái mặt lại. Mình lại quay sang coi như không nhìn thấy… nhiều lúc định thò sang sờ thì em đã đề phòng, em túm tay mình lại thế là thôi lại bỏ ra.
Cuối cùng thì học hết rồi, xuống chào cờ thôi. Mình ngồi ngay đằng sau em, cứ cầm tóc em kéo xuống nhỏ tóc em. Em đau cứ quay nhìn, đau em mà. Thôi không nhổ tóc ngồi nghịch lung tung. Thế là tiết chào cờ cũng hết, lấy xe nhanh để còn đi ăn. Mà đúng là con gái có khác, lề mà lề mề. Mình vào lấy xe xong rồi thì em mới đang vào lấy. Lúc đó lại đông nữa, như là bị kẹt xe giờ cao điểm ý. Mãi em mới đi ra ngoài được. Đi ra đến ngoài mình tức, em lấy xe cũng lâu, A ra ngoài từ bao giờ rồi mà giờ em mới ra chứ. Em cười bảo: thế mới là con gái, đi thôi anh rồi em đạp xe đi… thế là thôi, tắt điện, mình lại đạp xe đi cùng em.
Đi theo chỉ dẫn thì đến được quán đó. Hai đứa vào gọi hai bát miến ngan ăn. Chờ người ta mang ra mình hỏi em là khi nào thì mẹ em về. Em bảo là chiều nay mẹ về rồi. Thế là mai có điện thoại mới rồi đấy nhỉ … Cười cười đùa đùa một lát thì cô chủ quán mang ra. Ăn món này vào mùa lạnh rất ngon, em không ăn được tương ớt, mình cầm cái chai tương ớt bóp một ít vào bát của em, em nhăn cái mặt lại làm mình phải dỗ, thôi để anh ăn chỗ đó cho… ăn hết cái chỗ có tương ớt đó, mình gắp luôn cả miếng thịt ngan lên ăn, em thấy thế cũng thò sang gắp lại một miếng.

Đúng là tuổi hồng thơ ngay, hôn nhiên vô tư quá. Giờ làm sao mà quay lại được nhỉ. Hai đứa ăn xong đạp xe chung một đoạn đường rồi chia tay nhau đi về, trước khi về cũng tranh thủ véo má em một cái

VN88

Viết một bình luận