Mọi việc vẫn diễn ra như bình thường, hai đứa có thể nói là yêu nhau nhiều hơn, nhớ nhau nhiều hơn. Tuy nhiên không như những ngày vừa qua, mình với em ngồi học rất nghiêm túc, chỉ thỉnh thoảng những lúc lớp thật vắng người mình mới dám sờ bụng em, hay là hôn trộm vào má em một cái. Vì mình và em không muốn gây sự chú ý của mọi người. Em có điện thoại nên việc liên lạc giữa mình và em khi ở nhà cũng thuận tiện hơn, đi học thì mình không có điện thoại nên cũng không khác trước là mấy.
Chỉ còn vài ngày nữa là nghỉ tết rồi. Không khi tết cũng vui nhộn hẳn lên. Tuần cuối cùng trước khi nghỉ tết, dường như chẳng ai muốn học nữa. Không khí tết ở một vùng quê của mình ngày xưa nó ấm cúng và vui lắm. Chứ không như bây giờ, tết chỉ là một cái gì đó mang tính chất tượng trưng, không có nhiều ý nghĩa như trước. Mỗi buổi học là những giây phút mà tất cả mọi người đều tập trung vào nói chuyện hơn là học bài. Tết đang len lỏi vào mọi thứ, sách vở bây giờ cũng là tết …, đón cái không khí ấy là những bộ quần áo mới.
Hôm qua là ông công ông táo, nhà mình làm một bữa cơm ăn rất là vui, em thì không vui lắm, nhà chỉ có hai mẹ con thôi nên đôi khi cũng buồn. Dạo này hai đứa cũng không có nhiều thời gian riêng cho nhau nên thực sự mình cũng cảm thấy rất muốn một cái gì đó …
Đang ngồi học thì em bảo:
– Anh ơi, hôm nay được nghỉ hai tiết cuối. Tý nữa về anh đi mua quần áo với em nhé. Hôm qua mẹ cho em tiền, hihihi
– Uhm, tý nữa rồi A đèo em đi nhé, em cứ lấy xe ra rồi A gửi bác bảo vệ..
– Uhm, thế cũng được
Vừa hết giờ học, mình đi xuống lấy xe rất nhanh còn em vẫn cứ là bản tính “con gái”. Mình biết kiểu gì em cũng ra muộn nên thôi, mình gửi xe của mình cho bác bảo vệ, còn tý nữa đi lấy xe em đi. Mặc dù xe của em đi thì thật sự là mình không hợp lắm nhưng thế mà lại hay các bác ah. Em ra đến cổng mình bảo:
– A gửi xe rồi. Giờ đi xe của em luôn!
– Đi được không A, sao A chê xe của em vừa thấp vừa lùn không đi cơ mà!
– Uhm, đúng rồi vì A đâu có đèo em đâu, em đèo A cơ mà, hihihi
– Em không chịu đâu, A đèo em đi
– Tại em ra muộn chứ, nếu ra sớm hơn thì đã đâu phải thế này, lần sau rút kinh nghiệm nghe chưa
– Nhưng mà A nặng lắm em không đèo được đâu
– Uhm, thôi đi đi, A đạp cho em cứ đèo đi
Cái kiểu đạp xe này chắc nhiều bạn cũng thích lắm đấy. Con trai mà ngồi đằng trước thì ko làm ăn gì được, ngồi đằng sau thì em lại kêu là đạp xe mệt. Thế nên cách này là giải quyết được tạm ổn.
Đèo em đi trên đoạn đường đó, đi ra chợ trước vì mình muốn ăn bánh rán …
Đi khỏi trường được một đoạn, mình đưa tay lên ôm eo của em.
– Ơ, anh bỏ ra đi không người ta nhìn thấy bây giờ
– Đạp xe kiểu này mà không cho anh ôm eo thì A lấy sức đâu mà đạp (tay không có điểm tựa rất khó đạp, chả lẽ cứ bám vào yên xe..)
– Anh bám vào yên xe ý
– Yên xe nó cứng lắm. A không thích, A thích bám vào chỗ này cơ, rồi tiện tay cù cho em mấy cái
Cái trò này nguy hiểm lắm nha, em thì có máu buồn, mình cù mấy cái mà cười sặc sụa, tay lái thì loạng choạng, tý nữa thì lao vào cái “ổ voi”. Nhưng mà may quá mình thò lên giữ được tay lái. Rồi em cũng không nói nữa, mình vòng hẳn tay lên ôm qua bụng. Nhiều lúc em khom lưng xuống là tay mình bị “núi đè”. Lúc đấy là mình lấy ngón cái đẩy núi ngay
– A không được lợi dụng, không là em đánh đấy
– A có làm gì đâu, tại có cái gì nó cứ đè vào tay A đấy chứ
– A cứ làm thế nhỡ ai người ta nhìn thấy thì sao? Em không thích đâu, đừng làm thế! (giọng em có vẻ rất nghiêm túc)
– Uhm, A biết rồi
Ra ăn mỗi đứa 2 cái bánh rán rồi đi ra chỗ bán quần áo. Chọn cho em một cái áo khoác cũng khá đẹp. Định về thì em bảo là A cũng mua một cái đi, mà ngại quá vì thực sự là mình không có ý định mua nên đi học làm gì có mang nhiều tiền. Ăn lung tung thì được chứ mua áo thì …, mình còn đang ậm ừ thì em bảo:
– A không mang tiền ah, em vẫn còn này mà (em nói nhỏ mình đủ nghe thôi)
– Thôi hôm khác rồi A mua cũng được mà.
– Em lấy tiền đưa vào túi áo mình nhét vào tay mình và bảo, anh mua đi rồi trả tiền áo cho em luôn đấy..
– Cũng hơi ngại nhưng thực sự là em cũng tinh ý nên thôi
Em chọn mua cho mình một cái áo bò, mình cũng thích lắm. Trả tiền xong hai đứa đi ăn tiếp. Ăn xong, em đèo mình về trường lấy xe. Lấy xe của bác bảo vệ ra, mình với em đang dong xe ra đi về thì mình và em đều đứng khựng lại.
– Con đi đâu, làm gì mà sao mẹ gọi điện thoại cho con không được!
Em vội lấy điện thoại trong cặp ra, thì ra là để rung, hai đứa mải chơi không thấy có điện thoại…
– Dạ, con …… con để điện thoại trong cặp nên không để ý thấy mẹ gọi!
– Mẹ thấy chúng nó đi học về hết rồi, con thì chưa về, mẹ gọi cho con bao nhiêu cuộc mà không thấy trả lời, con có biết mẹ lo lắm không?
– Dạ cháu xin lỗi cô ah. Tại cháu muốn đi mua cái áo mà không biết mua thế nào nên cháu nhờ bạn ra xem cùng cháu. …
– Cô cũng biết hai đứa chơi thân với nhau hơn bình thường, cô cũng nghe được nhiều cái nhưng cô chưa nói. Hôm nay gặp cả hai đứa nên cô cũng nói luôn. Cô không đồng ý cho hai đứa yêu nhau vào thời điểm này. Cả hai đứa vẫn còn nhỏ, phải tập trung vào học hành chứ không phải là chuyện này
– Nhưng, nhưng cháu với Mai vẫn học hành rất tốt mà cô!
– Cô biết, cháu và Mai học hành vẫn tốt nhưng cô còn có những “tính toán riêng” cho Mai. Cháu thì còn nhỏ nên suy nghĩ nhiều cái chưa chín chắn. Nên cô không đồng ý chuyện của hai đứa. Sau này hai đứa lớn rồi cô sẽ xem xét sau. Còn bây giờ cháu đi về đi không muộn. Mai đi về với mẹ con.
Em không nói gì cả, nhưng mặt thì rất buồn. Nhà có hai mẹ con thôi, Anh của em thì đi du học rồi nên em rất nghe lời mẹ và rất thương mẹ. Chuyện như thế này rồi thì thật sự là mình không biết nói sao nữa. Em thì buồn lắm, về chỉ dám quay ra nhìn mình thôi không dám nói gì cả. Giờ mình cũng chỉ biết đạp xe đi về thôi.
Về đến nhà mà lòng buồn không tả được. Nhấc điện thoại lên gọi vào di động cho em thì không thấy trả lời, mình gọi liền 3 bốn cuộc nhưng vẫn không thấy trả lời. Ngồi một lát rồi mình lại gọi tiếp thì điện thoại đã tắt máy. Có lẽ mẹ em đã giữ điện thoại của em rồi. Thôi chẳng biết làm sao nữa. Tối hôm đó ăn cơm cũng không ngon, học thì không vào. Đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến em, mong làm sao nhanh đến ngày mai để lên trường được gặp em