Ôi nghe xong câu này mình chả biết nói gì. Cứ lặng im thì bên kia em cười khoái trá.
– Em đùa A tý thôi, chứ mẹ bảo là để cho em học hết kỳ này đã rồi kỳ sau sẽ xem xét. Chắc là vì A nói thế nên mẹ đổi ý đấy.
– Mình thấy bực bực, nên gắt lên nói: Sao em lại mang chuyện đó ra đùa chứ?
– A giận em ah, em xin lỗi mà, em chỉ định đùa anh có một tý thôi mà. Cho em xin lỗi nha!
– Uhm. Mà mẹ bảo lúc nào vậy em?
– Thì vừa rồi lúc đi mua đào đây. Hai mẹ con nói chuyện với nhau mà. Ah, mà mẹ bảo em hôm nào rủ A lên nhà chơi đấy?
– Thật hay đùa nữa vậy? Mà sao tự nhiên lại bảo A lên nhà em chơi làm gì?
– Ai mà biết được, mẹ bảo em thế thì em bảo A thế thôi còn A ko tin thì thôi
– Uhm thôi được rồi. A tin mà. A đi dọn nhà tý nhé. Vừa mới trồng đào nhà bẩn quá.
– Vâng, thế thôi A nhé
Tự nhiên bảo mình lên đấy chơi thì bố ai dám lên cơ chứ. Nhưng thôi, chuyện đó tính sau, giờ dọn nhà cái đã. Dọn dẹp xong thì cũng đến giờ ăn cơm rồi.
Đúng là ngày tết, có cái gì ăn chơi thì còn đỡ, chứ mà lại ở nhà thì đúng là buồn thối ruột. Hết cả buổi chiều chả ma nào rủ đi chơi. Lởn vởn quanh nhà rồi cưỡi xe đạp phi vào làng chơi. Mặc dù thời đó cấm đốt pháo chứ chỗ mình vẫn có thể mua được. Vào làng chúng nó đốt ầm ầm. Cũng làm bao pháo diêm, nhớ là mấy ngàn thôi (2 hay 3k gì đấy). Được hơn chục quả đốt ầm làng. Mấy đứa con gái mà đi xe qua là thôi rồi. Nó đốt nó bỏ vào ***g xe. Nhiều đứa phải dừng xe để chạy ra chỗ khác, nổ xong rồi quay lại chửi mấy thằng con trai. Mình thì ko dám chơi trò đó, nhưng choi trò dại hơn. Đốt pháo vứt vào chỗ người ta thả gà. Nó nổ một cái, gà kêu ầm ĩ, có con chó gần đó lúc pháo nổ nó sợ. Đến lúc yên yên nó sửa ầm lên. Người ta ra xem may quá là đạp xe chạy kịp.
Hết cả buổi chiều rồi cũng về. Gặp ngay ông anh xóm trên rủ mai đi chơi tý. Ông ý bảo là lên nhà bà ngoại chúc tết ở khu nhà em rồi đi chơi. Vậy là mình OK luôn nhưng nói luôn là em vào nhà bạn chơi còn a vào chúc tết. Lúc nào xong thì gọi em rồi đi chơi. Hôm sau đi lên ông ý đi đung đường vào nhà em. Nhà bà ông ý cách nhà em khoảng hơn chục căn. Lấy số di động của ông ý rồi bảo ông ý ngồi chơi ở đó, khoảng 1 tiếng sau em gọi thì về hai A em đi chơi.
Đi lên nhà em, thấy cửa mở em thì đang quét nhà, em nhìn thấy mình :
– Anh đi gì lên đây vậy?
– Anh đi cùng với bạn của A, mà mẹ em không có nhà ah.
– Thế bạn A đâu rồi, mà con trai hay con gái thế, mẹ đi ra quán rồi. Em dọn nhà tý rồi ra phụ mẹ một lát. Mấy hôm nay đông khách
– Con trai, Anh ý đi chúc tết bà ngoại A ý rồi, mà có cần A ra phụ mẹ hộ ko em?
– Cũng được thôi. A có dám không?
Em vừa quét nhà vừa khép cái cửa lại. Con mình thì tiến lại gần, ôm em một cái. Nhớ em quá trời. Vòng tay ôm vào bụng, xoa xoa cái bụng em.
– Anh bỏ em ra đi, em đang quét nhà mà. Ai người ta nhìn thấy thì chết đấy
– Làm gì có ai nhìn thấy, đóng cửa rồi còn gì
– A liều quá đấy. Mẹ mà về là chết đấy.
Nghe thấy mẹ về cái là sợ, rụt tay lại cho em quét. Mình vào nhà tắm rửa mặt cái. Đi ra thì thấy em đang cất chổi. Nhớ mà chẳng biết làm gì cả, kéo tay em đi vào phòng. Giờ thì ở trong nhà rồi, không ai nhìn thấy được nữa nên em cũng không phản đối nữa.
– A nhớ em quá
– Em cũng thế, mà ở nhà A có đi với cô nào không đấy?
– Làm gì có cô nào mà đi, em chỉ toàn đa nghi thôi?
– Ai mà biết được A chứ?
– Eo ơi, chưa đi với cô nào mà đã ghen rồi ah
– Ai thèm ghen với A chứ ?
Kéo em lại gần hơn, hôn em , em không nói gì, em ôm mình chặt hơn. Một nụ hôn có sức sống hơn, không phải là chạm môi một cách nhẹ nhàng nữa. Mình bắt đầu mút lấy môi em, rồi khe khẽ đưa lưỡi sang chạm vào răng của em. Em có vẻ sợ thì phải nên nhả ra không hôn nữa. Ôm mình và tựa vào vai mình và nói :
– Thôi em mặc quần áo rồi còn đi ra với mẹ đây. A có đi với em không ?
– Thôi, a còn đi về với A ý nữa chứ không thì lát không có ai đưa về?
– Uhm, thế để em thay quần áo đã.
– Mình cứ đứng im đấy
– Ơ, Anh không đi ra ngoài đi để em còn thay quần áo, ở đây làm gì thế
– Ơ thế phải đi ra ngoài ah?
– Hix, em đập cho trận bay giờ đấy
Rồi em đẩy mình đi ra ngoài rồi đóng cửa lại. Lúc đó mình cố ấn cái cửa lại để trêu em không cho em đóng cửa lại. Sức con trai mà đẩy thì mình thằng chắc rồi. Thế là em có chốt được cửa đâu.
– Anh mà không bỏ ra là em giận đấy
– Thế thì thôi vậy
Bỏ tay ra em chốt cửa cạch một cái. Hix chán đời thế. Ra làm cốc nước cái rồi ngồi chờ em vậy?
– Em không sợ A phá cửa vào ah?
– Anh mà dám ah?
– Chứ em tưởng A không dám ah? A phá cho em xem! Mình đi ra đập cửa thình thịch. Nói thật là cái cửa đó mình chỉ cần đẩy mạnh một cái là tung ra. Nhưng chỉ có ý định trêu em tý thôi
– Em đập chết A đấy!
Đang còn đùa đùa thì tự nhiên nghe tiếng nổ khá to ở trong phòng. Mình còn chưa rõ nó là cái gì nhưng nghe em hét 1 tiếng to, trong phòng thì điện bị tắt. Thế là chả biết gì nữa đẩy cửa bụp 1 phát. Cửa mở ra mình chạy lại chỗ em nhưng phòng hơi tối, chỉ có chút ánh sáng lọt qua khe cửa sổ thôi.
– Em làm sao thế? Mình chạy lại gàn em và hỏi
– Em vội ôm mình bảo, cái bóng đèn nó nổ làm em sợ quá. (ngày xưa vẫn dùng nhiều cái bóng đèn tròn). Phòng thì tối, em thì ôm mình nhưng em mặc quần áo rồi nha. Mặc được cái quần bò với cái áo len mỏng thôi.
Ôm em và đưa em ngồi xuống giường, rồi từ từ nằm xuống (cùng nằm ngửa, em gối đầu tay mình) cả hai im lặng và không ai nói gì cả. Mình tìm đến môi em và hôn em, lần này em đón nhận nó nhưng vẫn còn chút sợ hãi. Phòng thì tối, lại chỉ có hai đứa trên giường. Tay mình bắt đầu mò mẫm, bắt đầu là bụng nhưng bên ngoài áo, rồi mình từ từ khẽ vén áo chỗ bụng em lên cho tay vào. Em lạnh anh ơi, em nói vậy nhưng không phản đối, đúng là tuyệt vời còn gì nữa, mình với cái áo khoác của em phủ lên bụng em và bàn tay bắt đầu được thỏa mái khắp bụng em. Em uốn éo theo từng nhịp xoa của mình. Mình vuốt eo của em, em không nhột như mọi khi mà chỉ uốn éo mạnh hơn theo nó (đến bây giờ thì mình biết là khi con gái sướng theo khoái cảm thì không cảm thấy nhột nữa). Nó làm mình cảm thấy kích thích. Thằng em đã cứng lên khó tả, mình tìm đến 1 chân em và quặp đùi em vào giữa hai chân mình ép chặt vào thằng em mình. Chắc chắn đùi em đã cảm nhận thấy nó mặc dù em đã mặc quần Jean. E càng uốn eo và càng muốn áp sát vào mình hơn. Em nằm nghiêng sang, tay mình thò về sau lưng vuốt lưng của em, xoa khắp lưng em, sờ vào cái dây áo ngực, mình vượt qua nó sờ lên đến gần vai em rồi gáy em. Mình luồn tay xuống dưới cái dây áo và muốn quay lại đằng trước. Rất nhẹ nhàng, em vẫn uốn éo và hơi thở đã dồn dập hơn. Mân mê một cách nhẹ nhàng. Bàn tay bắt đầu vượt qua ranh giới của hai từ trong sáng. Nó đã chuyển sang đằng trước và tiến vào áp sát bầu ngực em. Tay em ngăn lại và nói: anh ơi đừng …, liệu có đừng được không? A đành hiểu là “anh ơi đừng dừng lại” vậy. Lần này là mình chủ động để vượt qua bàn tay em để tiến tới ngọn núi ấy. Chỉ là sự phản kháng yếu ớt. Bàn tay ôm trọn núi thái sơn, xoa và bóp. Một chút thôi là ngực em căng lên, đầu vú đang thụt thì bắt đầu nhô lên (theo cảm giác của mình). Hai ngón tay kẹp lấy đầu vú và ép nó lại: Anh ơi, em đau …! Chợt nhận ra rằng mình đang làm em đau, vội xoa xoa lấy nó. Rút bàn tay phía dưới và để em nằm ngửa ra. Đưa bàn tay thứ hai vào và bây giờ thì đúng là 2 tay hai súng. Khẽ đẩy áo ngực em lên và bóp. Tiếc là phòng quá tối mình không thể nhìn được gì cả. Chỉ hai tay được cảm nhận thôi. Thật sự là con trai bao giờ cũng tham lam, được sờ rồi sẽ muốn cái khác, muốn đưa tay đẩy áo lên của em lên thì em cương quyết chăn lại.
– Thôi đừng anh.
Vậy là dừng lại, em cũng kéo tay mình ra. Biết là có lẽ em đã bình thường lại rồi. Mình vội cúi tai xuống áp vào ngực em, áp vào để nghe nhịp đập con tim em và được cơ hội mặt chạm ngực em qua cái lớp áo ấy. Và vẫn cảm nhận được một chút núm vú của em vẫn còn cứng.
– Anh làm gì thế
– A nghe tiếng thở của con tim em chứ làm gì
– Thôi dậy đi em còn dọn phòng rồi đi ra ngoài với mẹ nữa.
– Uhm, em cho A mượn điện thoại cái. A gọi xem A ý về chưa?
Gọi cho ông ý thì thấy ông A bảo là bà ngoại giữ lại ăn cơm trưa. Lát chiều chiều rồi về. Mày qua bên này ăn luôn chiều A đèo về. A bảo bà rồi. Vậy là mình đổi ý, ra phụ mẹ em bán hàng với em
Dọn phòng và mấy mảnh vỡ của bóng đèn xong thì đèo em ra chỗ mẹ em.
– H lên chơi hả cháu. Hôm nay cô bận quá nên không ở nhà nói chuyện với cháu được
– Dạ, cháu lên đây với bạn, cháu bà Phúc ở đầu phố cô ah. Thấy Mai bảo hôm nay đông khách nên cháu ra đây với Mai phụ cô bán hàng được ko ạ
– Uhm, thế thì tốt quá. Trưa ở đây ăn cơm với cô nhé.
– Dạ thôi cô ah, Chút cháu qua nhà bà Phúc ăn cơm với bạn cháu. Anh ý bảo với bà rồi ah
– Thôi, trưa nay cũng chỉ có hai mẹ con cô, cháu ăn cùng cho vui.
– Dạ vâng. Vậy để cháu gọi bảo với bạn cháu cũng được.
Gọi cho ông anh báo, ông ý cũng ok rồi còn trêu mình vài câu nữa. Tả sơ qua cái cửa hàng:
Một gian nhà rộng khoảng hơn 4m, dài gần chục m, toàn đồ khô với bánh kẹo. Phía trên có 1 cái gác xép. Nhưng ngày tết cũng dùng để bánh kẹo luôn. Ngày tết bán cái đồ này là cực kỳ kiếm ăn, Nói thật là 3 người bán không xuể. Mình thì có biết giá cả gì đâu. Chỉ có em với mẹ em là biết. Nên chỉ toàn chạy đi cân kẹo rồi hạt hướng dương, bỏ gói … Sau một lúc bán thì cũng đã biết được một vài thứ. Càng lúc càng đông. Cuối cùng thì cũng gần trưa, hơn 11h rồi. Mẹ em bảo em với mình về nấu cơm lát nữa 12h rồi mẹ về ăn cơm. Chào mẹ em rồi hai đứa về nấu cơm.
Chả hiểu sao mà không cho mình yêu Mai mà lại như thế. Các bác đọc truyện thấy có lạ không? Vào thời điểm đó mình cũng thấy lạ lắm. Nhưng thôi mình cũng kệ vì lúc đó còn chưa biết nhiều thứ.