VN88 VN88

Truyện 16+ mới nhất: Ký ức tuổi học trò

Em nấu mấy món thường ăn của ngày tết, còn mình thì chả biết làm gì, phụ em mấy việc lặt vặt rồi sau đó đi bóc bánh trưng. Nhà em không gói bánh trưng như nhà mình mà mua của người ta luôn. Vậy là hí hoáy ngồi bóc, gói bán có khác khó bóc thật. Ngồi một lúc mới bóc xong cái bánh. Cũng được một cái bánh khá ưng ý. Em vẫn đang nấu mấy món ăn. Ra rửa tay rồi đi vào phòng em ngồi vì mình cũng chả biết làm gì nữa. Chợt nhớ ra là chưa gọi về bảo mẹ nên ra bảo em cho mượn điện thoại gọi về nhà tý. Gọi xong cầm điện thoại em nghịch luôn. Được một lát thì em cũng nấu xong.
Đi vào trong phòng mình vẫn đang chơi game trên điện thoại nên không để ý, em dọa mình một cái mà hú hồn. Nhưng bù lại thì lại có cơ hội quay lại trêu lại cho em 1 trận. Hai đứa nô nghịch một lúc, tay chân cũng táy máy được vài cái. Hai đứa vừa ra ngoài phòng khách thì mẹ em về. Cũng hơi muộn một xíu nên mẹ bảo dọn cơm ra ăn cơm luôn.
Một bữa cơm cũng khá ngon. Em nấu cơm có vẻ khá giỏi vì chắc là do điều kiện gia đình nên em thường xuyên phải làm vậy.
– Hoàng ăn cơm đi cháu! Ăn đi đừng ngại nhé.
– Dạ vâng ạ!.
– Ăn đi nè… em gắp cho mình một miếng thịt gà.
– (………… )
Ăn xong thì em đi rửa bát còn mình ngồi lại để nói chuyện với mẹ em!
– Hoàng vào đây ngồi nói chuyện với cô một chút!
– Dạ vâng ah! (lúc này cũng hơi run tý)
– Bây giờ hai cháu còn trẻ, cố gắng giúp đỡ nhau học tập tốt, cô sẽ để Mai học ở đây hết năm nay. Nếu hai đứa học tập tốt thì cô để Mai học ở đây luôn. Còn nếu không thì năm sau cô sẽ cho Mai lên HN học.
Cô cũng biết là hai đứa có tình cảm với nhau, nhưng giờ vẫn còn nhỏ nên cô muốn hai đứa chơi với nhau như bạn bè. Sau này lớn rồi các cháu sẽ tự biết phải làm gì. Lúc đó cô cũng không ngăn cấm.
– Dạ cháu biết ạ, chúng cháu sẽ cố gắng để học thật tốt ah.
– Uhm, cô mong là như vậy, đừng để tình cảm ảnh hưởng đến chuyện học tập. Cô thấy cháu ngoan nên cũng quí cháu. Tính cháu cũng rất giống với bố nó ngày xưa
– Choang một cái – em đã phá hoại mất một cái đĩa
– Mai, vỡ cái gì thế? Con có làm sao không?
– Con làm rơi vỡ cái đĩa mẹ ah. Con không làm sao đâu.
– Tết nhất đến nơi rồi, làm cẩn thận chứ con!
– Dạ vâng con biết rồi ạ!
– Uhm, thế thôi giờ cũng muộn rồi. Cô đi ra ngoài quán, lúc nào cô nói chuyện với cháu sau nhé. Mà tết lên nhà cô chơi nha!
– Dạ vâng ah, cháu chào cô
Rồi mình đi vào dọn với em, nhưng em đã làm xong rồi. Mình xếp bát vào giá. Xong đâu đấy mình với em ra ngoài ngồi nói chuyện một lát. Mình mượn điện thoại của em gọi cho ông Anh thì ông ý bảo là cũng chuẩn bị về rồi. Khoảng 1h hay 1h30 thì về. Lúc nào về thì ông ý gọi vào số này.
Mình hỏi em là làm sao mà lại làm vỡ đĩa thế?. Thì em bảo là nghe mẹ nhắc đến bố nên em … Tự nhiên em lại khóc, em dựa vào vai mình và khóc, tiếng khóc nhẹ nhàng của em.
– Em thương bố, em nhớ bố lắm anh ạ!
– Thôi em nín đi, đừng khóc nữa. Em khóc sẽ làm bố buồn đấy em ạ
– Em vẫn khóc, có lẽ em đang buồn vì không khí đông vui của ngày Tết thì lại vắng đi người thân yêu của mình
– Xoa đầu em và cả hai cũng im lặng. Mình để em khóc cho nhẹ nhàng đi.
Một lát sau khi đã bình tĩnh lại thì mình cũng chuẩn bị về. Mình dặn em là có gì tết Anh lên chơi. Bây giờ A phải đi về. Em ra phụ bán hàng với mẹ rồi chào mẹ hộ A nhé.
Ngồi thêm một lát thì ông Anh gọi. Mình bảo ông ý chờ ở cổng mình đi ra luôn. Em cũng ra khóa cửa rồi ra chỗ mẹ luôn. Em đèo mình ra chỗ ông Anh, mình dặn em đi luôn đi không phải dừng lại nữa. Ông ý nhìn em không chớp mặt.
– Vỗ vai ông ý, nhìn gì thế ông Anh?
– Eo, con bạn mày xinh thế? Lên đây bao lần mà không gặp. Sao mà mày quen nó vậy. Đã chấm mút gì chưa thế hả?
– Thôi đi ông, chấm mút cái gì chứ, bạn bè bình thường học cùng lớp thôi mà.
– Thôi, mày xạo quá. Bình thường mà ăn cả cơm trưa nhà nó!
– Thôi, về đi ông. Đừng có ở đây mà đoán già đoán non nữa.
Vừa vào đến nhà thì bố hỏi:
– Đi đâu mà giờ này mới về?
– Con gọi bảo mẹ rồi mà. Con lên nhà bạn con chơi tý. Tết rồi bố để con đi chơi tý chứ.
– Nhưng mà đi đâu phải có giờ giấc chứ. Trưa về nhà ăn cơm chứ đi như thế này là không được đâu. Lần này tết nhất rồi tao tha chứ lần sau là không được đâu đấy.
– Dạ vâng con biết rồi ạ.
Hôm nay khó tính thấy lạ. Nhưng thôi ngoan ngoãn đi đã rồi chuyện phía sau tính sau. Nhấc điện thoại gọi cho em cái, nói nhỏ với em là A về nhà rồi, sau đó thì bảo em thôi tắt máy.
Vào nhà ngủ một giấc đến 4h mới dậy. Gọi cho em tiếp
– Em ah.
– Vâng, anh mới ngủ đậy hay sao đấy
– Uhm, hồi trưa bố ở nhà hỏi lung tung nên A không nói nhiều được. Thế em vẫn ở quán với mẹ chứ?
– Dạ vâng. Chiều nay hai mẹ con nói chuyện, mẹ cứ khen A giống bố. Xong rồi thỉnh thoảng lại khóc một mình chứ. Em chả biết làm sao cả.
– Thế ah? Thế em chuẩn bị về chưa?
– Em cũng chuẩn bị về nấu cơm rồi. Thôi A nhé, em ra bán hàng với mẹ!
– Uhm, thế thôi em nhé!
Tết năm đó thì thực sự cũng không có gì đặc biệt. Mình với em chỉ nói chuyện với nhau qua điện thoại. Mồng một tết thì mình cũng không dám lên, chả lẽ lại đạp xe lên đấy 1 mình. Vậy là thôi ở nhà đi chơi với ông bà rồi các bác. Đến mồng 3 tết thì mới rủ nhau đi chúc tết thầy. Chúc tết thầy. Vậy là cả lớp cũng rủ được khoảng 20 đứa đi. Cả lũ hẹn nhau ở cổng trường rồi đi vào nhà thầy cách đó vài km. Sau đó bọn mình quyết định đi lên nhà mấy đứa ở đó để chúc tết. Vậy là mình nhảy sang đi cùng với em. Còn xe mình thì để thằng bạn nó đi. Nó cũng biết mình với em yêu nhau mà. Còn trong cái đám đấy cũng có nhiều đứa chưa biết, chắc chỉ nghĩ là mình đang cưa em là cũng thôi. Sang đèo em trên cái xe của em, xe thì hơi thấp một tý với lại đi xe con gái không quen lắm. Em ngồi sau thì sướng rồi, chả phải làm gì chỉ ngồi cắn hướng dương. Mình thì cắn mấy cái hạt này không giỏi lắm, nhưng cũng xin một ít bỏ vào túi vừa đi vừa cắn.

– Mẹ cứ hỏi là sao tết mà không thấy A lên chơi?
– Úi, A làm gì dám đi lên một mình, chả lẽ đạp cái xe đạp một mình từ nhà lên nhà em ah? Với lại hôm nay lên đây còn gì
– Đấy là em thấy mẹ bảo nên em bảo thế chứ?
– Thế hai mẹ con không đi đâu chơi ah?
– Có chứ Anh. Sang ông bà với các bác chơi mà. Chắc mai hoặc ngày kia thì về bà ngoại.
– Thế ah, thế thì sướng nhỉ?

Ào một tý, đi đông vui có khác. Đã về đến khu nhà em rồi. Đi vào nhà mỗi đứa một tý. Gọi là lên chơi chúc tết tý thôi. Mấy đứa con gái thì chuyên có cái kiểu là vào nhà nào là ngồi cắn hạt dưa với hướng dương. Đi ra đứa nào cũng bốc một ít bỏ vào túi.

Sang nhà em thì mẹ em đang quét nhà. Cả đám đi vào, đông người nên cũng hơi chật tý, giải thêm cái chiếu ngồi xuống cho đông vui. Thấy mình mẹ em hỏi y như em nói:

– Sao mồng một tết không thấy lên nhà cô chơi!
– Dạ, đi một mình nên cháu cũng hơi ngại cô ah.
– Uh, thế mấy đứa ngồi chơi nhé. Mai ở nhà chơi với các bạn chờ mẹ về rồi hãng đi chơi nhé. Mẹ đi sang bác Huy một tý rồi mẹ về.

Mấy đứa ngồi chơi ở nhà em cũng lâu, nhưng mà đông người mình với em cũng chẳng làm ăn gì được. Chỉ là em ngồi cạnh mình cầm tay cầm chân một vài cái.
Giải tán đám đông rồi bọn mình cũng đi về. Em cũng ở nhà luôn không đi chơi nữa. Đi hết ra ngoài rồi mình giả vờ quên đồ đi vào ôm em rồi thơm em được một cái rồi cũng phải rút binh. Về mà chả muốn về tý nào. Cho thằng bạn đạp xe còn mình ngồi tận hưởng.

Cũng chỉ còn một vài ngày nữa thôi là đi học. Năm đó có 1 điều đặc biệt đó là ngày 14/2 chính là ngày đi học đầu tiên. Muốn làm cái gì bất ngờ một tý dành cho em. Nhưng thực sự thì cũng chẳng có gì là quá đặc biệt cả. Cũng chỉ là 1 thanh Socola với 1 tấm thiệp bọc trong hộp nhỏ nhỏ. Thêm một bông hoa hồng đỏ chót nữa thôi. Nếu là bây giờ thì chắc có lẽ mình sẽ không ngại ngùng gì và sẽ tặng nó cho em ngay tại lớp học. Nhưng năm đó thì khác, mình không dám thể hiện tình cảm như vậy.

Khi mà đến lớp học, mình viết ra một tờ giấy là Valentine hạnh phúc em nhé! Anh yêu em nhiều rồi đưa sang cho em. Em cứ nhìn rồi cười, nhưng có vẻ cũng hụt hẫng vì nghĩ mình sẽ tặng cái gì nữa chứ không phải là chỉ làm như thế. Rồi mình dặn em lát chào cờ thì chờ ở trên lớp cho mọi người xuống hết rồi mới xuống sau. Ngồi trong lớp học không có tinh thần tý nào, như kiểu là bánh trưng nó lấp đầy rồi nên không học được.
Mãi thì cũng hết giờ. Vờ như đang sắp sách vở nên ra muộn. Còn em thì đi ra ngoài hành lang chờ. Khi mà lớp đã vắng người thì em đi vào. Một hộp quà nho nhỏ kèm với một bông hoa (nó đã hơi héo không còn tươi như lúc mới mua nữa). Anh tặng em này, em đón nhận nó và ôm mình một cái. Vừa ôm xong thì thằng bạn ngoài cửa nói to lên, bắt quả tang hai đứa mày nhé. Tý tao xuống tao đồn cho cả lớp biết. Em ngượng quá không nói gì được cứ đấm mình thùm thụp. Nói đùa chứ lúc đấy mình cũng chả biết sao nữa. Đành bảo em cầm cặp cho A xuống nhé. Để A ra bảo nó vậy. Chạy đuổi theo nó để hối lộ nó vậy. Thực ra thì nó cũng chỉ là trêu mình tý thôi chứ không có ý làm thật. Nhưng mà thôi cứ mời nó bữa khoai rán cho nó nhiệt tình. Quay lên cầm cặp đi với em ra chào cờ. Em đã cất quà với hoa vào cặp em rồi. Hai đưa ra tý nữa thì chết. Đang chuẩn bị đứng lên hát quốc ca. Chui xuống cuối hàng ngồi dưới.

Ngồi dưới đó em vẫn lo cái chuyện vừa rồi thì phải. Mình trấn an em là nó trêu thôi, tý rủ nó đi ăn bánh khoai hối lộ nó rồi. Hôm nay chào cờ một tý gọi là cho có thông lệ rồi về. Được về sớm, mình với em với thằng bạn đi ra ăn bánh khoai. Còn tranh thủ beo má em mấy cái trước khi đi lấy xe.

Ăn xong thì bọn mình chia tay nhau đi về. Mấy ngày sau tết này rất bình thường không có gì đặc biệt cả. Chuyện của mẹ em, chuyện của em đi ra HN học chắc cũng đã tạm ổn không có gì. Cả tháng sau đó mình với em tình cảm ngày càng thân thiết hơn. Tình cảm vẫn phẳng lặng không có gì đặc biệt. Đúng là trước con bão lớn bao giờ cũng vậy. Và có lẽ đây cũng là điều mà mình không thể nào mà nghĩ trước được.
Gần một tháng sau tết đó vẫn bình thường, nhưng có một vài thằng ở trường bán công bắt đầu để ý tới em. Thực sự em càng lớn càng xinh. Thân hình trông càng giống thiếu nữ. Ngực cũng phát triển to hơn, mông căng hơn. Mà sau tết thì ăn mặc không như trước nữa vì cũng đỡ rét rồi. Vậy là chúng nó bắt đầu để ý đến em.

Thình thoảng gặp em đi học về chúng thường đi theo em, chọc ghẹo trêu em. Mấy ngày đầu em lên lớp thì em chưa nói gì vì chỉ nghĩ là nó trêu qua đường thôi. Nhưng hai tuần liên tiếp thấy nó thường xuyên hơn nên em nói với mình như vậy. Mình bắt đầu lo lắng vì thực sự là mình không biết giúp em như thế nào cả. Võ thì không có nhiều, chỉ là 1 chút ít để tự vệ cho bản thân thôi chứ không đem ra để đánh nhau được. Và từ những buổi đó, mình luôn giục em đi về sớm để về cùng đám bạn đông người, chúng nó không dám làm gì cả.
Mình nhờ mấy thằng ở làng học bán công hỏi thăm xem mấy thằng đấy là thằng nào, ở đâu thì biết được rằng bọn nó học khối 11 ở trường bán công. Nhà chúng nó thì ở cùng trên đường về nhà em nhưng gần trường hơn. Cũng là bọn có máu mặt một chút. Nhưng thực sự là mình không có cơ gì để mà đỡ được vụ này cả. Mấy tuần đó mình và em học hành đều giảm sút. Bọn nó thì ngày càng lì lợm hơn. Em về đông người chúng nó cũng trêu.

Có lẽ đến nước này thì mình cũng không thể ngồi yên được nữa. Bạn gái bị chúng nó trêu như vậy mà cứ để yên mãi thì làm sao mà chịu được cơ chứ. Đó là điều mà trong đầu mình luôn thôi thúc. Vậy là mình suy nghĩ tính toán về chuyện đó……..

VN88

Viết một bình luận