Môt tuần sau đó, em đã có thể đi học thoải mái hơn mà không gặp phải sự trêu chọc gì của bọn nó nữa cả. Mình nghĩ là mọi thứ như vậy là đã ổn rồi. Em thì vẫn chưa biết gì về chuyện hôm đó cả. Được một tuần không thấy bọn nó trêu nữa em lên khoe với mình
– Anh ơi, mấy hôm nay không thấy bọn nó trêu em nữa anh ạ.
– Thế ah, như vậy thì đi học được thoải mái rồi nhỉ. Thế em làm gì chúng nó hay sao mà chúng nó không trêu em nữa thế?
– Đâu, em có làm gì đâu. Tự nhiên mấy hôm nay em chẳng thấy chúng nó trêu nữa. Hôm trước chúng nó có đi theo nhưng chúng nó nói chuyện được vài câu rồi thôi.
– Hihihi. Thế chiều nay về A với em đi ăn nhé?
– Vâng!
Hôm nay em không còn vội về như những hôm trước nữa. Mình với em bình tĩnh đi ra tìm quán ăn.
– Hôm nay em muốn ăn gì ?
– Em cũng không biết nữa, thế A muốn ăn gì nào?
– A muốn ăn thịt em được không? – một câu đùa hết sức trong sáng mà mình nói ra lúc đó, hoàn toàn không có ý gì cả
– Em lặng im một lát – Ai cho ăn mà ăn?
– Thế thì A mới hỏi em chứ … Thôi a đùa tý thôi. Mình đi ăn bánh rán đi?
– Thôi em không thích ăn cái đó đâu, hay mình đi ăn miến ngan đi anh. Tự nhiên em thấy thèm ăn món đấy…
– Uhm, thế cũng được
Hai đứa ăn xong, mình thấy trời cũng muộn rồi. Để em đi về một mình thì không an tâm. Nên mình quyết định hôm nay sẽ đưa em về.
– Thôi hôm nay A đưa em về nhé.
– Thôi không cần đâu anh. Em tự về được mà. Mấy hôm nay chúng nó có trêu em nữa đâu
– Thôi, cứ để A đưa em về qua đó cho A an tâm nhé…
– Vâng, thế cũng được
Mình và em vẫn thong thả đạp xe đưa em về. Đến cái con đường mà em đi hay bị chúng nó trêu. Mình có cảm giác không hay nên bảo em đi nhanh hơn một chút. Chắc em đi theo mình hơi mệt thì phải nên mình đưa tay ra đẩy vào vai em. Được một lát thì có vẻ em mỏi vai thì phải.
– Em bám vào vai A đi, A kéo em về…
– Em sợ ngã lắm, thôi em tự đi được mà
– Không sao đâu, em cứ thử đi.
– A đi từ từ thôi nhé
Cũng uh cho em an tâm. Thế là vừa đạp xe vừa nói chuyện với em. Đi được một lát thì thấy em không đạp xe nữa, cứ để đó cho mình tự đạp một mình. Ôi mẹ ơi, đi được một lát thì mệt quá trời luôn.
– A mệt quá, không đạp được nữa rồi. Em đạp cùng A đi
– Thế có muốn kéo em nữa không? Cho chết cái tội đi nhanh. Em bảo đi từ từ thôi mà không nghe!
– Thì ra là mình đi nhanh nên em không đạp nữa cho mình không kéo được …
– Thôi anh thua em rồi, mà thôi đi từ từ thôi cũng được
Mình thấy cũng đi qua cái khu đó rồi, chuẩn bị sang khu vực xã em rồi nên đi chậm chậm lại cũng được.
– Đưa em đến chỗ kia thôi rồi A đi về cho sớm nhé. Đến đó em tự đi về được rồi
– Uhm, thế cũng được – vì lúc đó cũng muộn rồi. Mình đi về đến nhà chắc chắn cũng sẽ bị hỏi chuyện
– Đến chỗ đường lớn mình chia tay em quay xe đi về.
Chẳng hiểu sao mình đi xe qua cái chỗ đó là lại có cái cảm giác lạ lạ. Đạp nhanh nhanh cái cho nó yên.
Đi được một đoạn thì thấy phía sau có có cái xe máy chạy theo. Nó không vượt mình mà cứ từ từ đi theo. Mình đoán là có chuyện chẳng lành rồi nên đi từ từ lại xem thế nào.
Có lẽ vì mình đi chậm nên chúng nó cũng biết mình đề phòng. Nó tiến xe lên đi ngang bằng mình.
– Ê thằng kia?
– Có chuyện gì vậy? Mình hỏi trống không
– Tao khuyên mày, tránh xa con nhỏ vừa rồi ra. Nếu không tao đập chết mẹ mày đấy. – Thằng ngồi đằng sau quát to. (Nhìn mặt thằng này trông cũng không đáng sợ lắm, giống giống cái thằng hôm trước nói chuyện với mình ở quán nước nhưng không phải. Mình đoán chắc là anh thằng đó)
– Xin lỗi anh là ai ạ? – Hết sức lịch sự mình hỏi lại
– Tao là ai mày không cần biết. Tao cảnh cáo mày, đừng để tao nhắc lại lần nữa.
– Em nghĩ là A nhầm người rồi – Mình vẫn giữ thái độ rất bình tĩnh
– Nhầm cái con mẹ mày.
Nó ngồi xe máy đạp sang bên mình. Rất may là mình đề phòng trước. Bóp phanh xe lại thu chân tránh cú đạp đó. Nhưng chính vì thế mà khi nó đạp vào xe làm mình mất thăng bằng nên bị ngã. Cũng may là không có vấn đề gì. Nó cũng dừng xe lại. Thằng đằng sau nhảy xuống tiến về phía mình.
– Có phải Anh là Anh thằng Tiệp (thằng tóc vàng mình nói chuyện hôm trước). Em với nó đã giao hẹn rõ ràng với nhau rồi. A đừng có can thiệp vào.
– Tao thích can thiệp đấy thì mày làm gì được tao.
Nói xong nó vung tay đấm mình. Trời tối nên khả năng đề phòng cũng có giới hạn. Ngay lập tức mình vung tay lên đỡ đòn đánh và gạt tay nó ra. Chắc nó cũng hơi bất ngờ vì không nghĩ mình sẽ dám làm thế. Nhưng mình hoàn toàn chỉ muốn tự vệ chứ không hề có ý muốn đánh nhau. Giữa hai thằng là cái xe đạp nên nó không dùng chân đạp mình được. Nó chỉ đánh tay được thôi nên mình cũng đỡ được. Thấy vậy thằng kia dựng xe máy xuống định ra đánh hội đồng. May quá lúc đấy có mấy người đi làm về. Mình hô ầm lên thế là người ta quát lên.
– Mấy thằng kia con cái nhà nào mà lại dở trò mắt dạy thế hả?
– Hai thằng đó quay lại nhảy lên xe chạy luôn.
Mình cám ơn rồi đạp xe nhanh nhanh về nhà. Biết là về sẽ bị hỏi thăm nên trên đường về nghĩ cách đối phó. Nghĩ mãi chẳng biết thế nào nên đành dở bài cũ rích là hỏng xe. Nhưng cũng phải nhận là đi chơi nữa thì mới tin được.
Vừa về đến nhà cái bố đã hỏi luôn. Đi đâu mà giờ mới về… (mẹ hỏi thì còn đỡ sợ chứ bố hỏi thì đúng là thôi rồi)
– Dạ con đi về nhà bạn chơi tý, nhưng mà lúc về tự nhiên xe nó bị thủng săm nên phải tìm chỗ vá xe nên mới về muộn.
– Thế sao tao gọi điện cho mày không được, điện thoại để đâu rồi?
– Dạ con để trong cặp, con để rung nên không thấy bố gọi.
– Lần sau đi chơi thì phải gọi về nhà chứ như hôm nay là tao cấm không cho đi đâu nữa. Thôi đi tắm đi rồi vào ăn cơm.
– Dạ vâng ạ
Bố mình không thích nói nhiều, nhưng nói lần nào là mình xanh mặt lần đấy. Không dám cãi 1 câu nào. Nhưng đúng là từ bé đến giờ mắng thì có chứ chưa bao giờ bố đánh mình dù chỉ là 1 cái. Mẹ thì đánh nhiều mắng nhiều nhưng không sợ. Bố thì ko đánh 1 cái nào nhưng rất sợ. Không biết có anh em nào như mình không nhỉ.
Vào nhà cất sách vở rồi đi tắm. Ăn cơm xong vào rút cái điện thoại trong cặp có mấy cuộc gọi nhỡ rồi mấy tin nhắn của em với lại ở nhà nữa. Đang định nhắn tin lại thì mẹ vào.
– Thế hôm nay đi đâu mà về muộn thế?
– Dạ con đi chơi tý thôi mẹ ạ.
– Chắc là lại đi chơi với con gái phải không?
– Dạ dạ. …. Không biết nói gì nữa nên cứ dạ dạ không thôi
– Thôi, lần sau con đi đâu thì nhớ gọi về nhà cho bố mẹ đỡ lo. Bố mày không thấy mày về, ông ý lo nên mắng thế thôi.
– Dạ con biết rồi ạ. Mẹ đi nghỉ đi, con học bài một lát mẹ ạ
Dưới nhà tự nhiên có điện thoại. Mẹ đi xuống nghe luôn.
– H, có bạn gọi này
– Dạ vâng ạ
Chạy xuống nghe điện thoại.
– Alo
– Anh làm gì mà em gọi mãi không được thế. Nhắn tin thì không thấy trả lời.
– Thôi để tý vào A nhắn tin cho. Nói chuyện ở đây bố mẹ nghe thấy chết .. Thế thôi em nhé (mình nói như cắn vào cái đt ý)
– Vâng, thế thôi A nhé.
Em nhắn cho mình 5 tin:
1- A đã về nhà chưa?
2- A làm gì hay sao mà không thấy gọi cho em thế? A đã về chưa?
3- Anh làm gì sao em gọi mà không nghe máy thế?
4- Anh làm em lo quá
5- Khi nào về nhớ gọi cho em ngay nhé.
Thôi thì lại đành nói dối cả em nữa cho em khỏi lo vậy
– Lúc đưa em về xe A bị thủng xăm nên phải tìm chỗ vá nên về muộn, về nhà lại bị bố mắng nữa sợ quá em ạ
– Thế sao em gọi cho A không được, nhắn tin cũng không thèm trả lời. Mà A về lâu chưa, bố có bảo gì không?
– Điện thoại A để rung có biết em gọi đâu. A mới về được một lúc đang định nhắn tin với em thì mẹ vào nên chưa trả lời em được? Em ăn cơm lâu chưa?
– Em ăn lâu rồi, ngồi chờ mãi không thấy A gọi em lo quá.
– Uhm thôi, A không có gì đâu. Em đi học đi nhé. A cũng học đây mai kiểm tra rồi đấy..
– Vâng em biết rồi. A học đi rồi mai chỉ em làm bài
– Uhm a biết rồi.
Nói là chỉ thế thôi chứ em học cũng tốt hơn nhiều rồi. Chẳng qua là vừa rồi hơi mất tập trung học tập chút thôi nên em mới thế.
Về muộn lại nhiều bài nên mình học mãi tối muộn mới xong. Ngủ một giấc tới tận 8h sáng.
Vẫn là các thủ tục cơ bản rồi ngồi vào bàn học tiếp. … Và ra ôn luyện thêm chút võ mà đã bỏ lâu lâu giờ thấy cần học lại..
Đúng là chịu khó học nên làm bài kiểm tra nó cũng khác, vèo vèo một chút là xong rồi. Mình làm xong sớm còn em vẫn đang làm chưa xong. Các bác biết cái cảnh đó nó hay thế nào không?
Mình làm xong cứ ngồi trêu em. Cứ lấy 1 ngón tay chọc vào eo em. Suýt nữa thì bị thầy giáo mắng. May là có chút công cán nên ông ý nhìn cái thôi rồi tha. Em cũng tự làm xong bài mà không cần mình giúp gì cả. Vừa ra chơi được một lát thì em bảo hôm nay em mệt muốn nhờ mình xin nghỉ tiết thể dục. OK, đi đàm phán liền, vậy là xin cho em nghỉ tiết thể dục. Mình lán lại chờ mọi người xuống hết còn lại hai đứa mình. Ôm em một cái rồi để em ở lại coi lớp. Em bảo là em nằm ngủ tý mình phải lên sớm để gọi em dậy.
Tập thể dục gần xong, đang lúc giải lao chuẩn bị nghỉ thì mình xin phép thầy cho lên lớp trước. Được cái thầy cũng dễ tính nên OK luôn. Ký sổ đầu bài cho điểm luôn. Chạy lên lớp thấy em đang ngủ gục ngon lành trên bàn. Mình định đi từ từ vào dọa em một cái nhưng mà lại thôi. Đã lâu rồi không có dịp hai đứa ở một mình với nhau như thế này. Mình ngồi xuống ôm lấy em, em giật mình tý nữa hét lên nhưng may quá là mình che miệng em kịp.
– Anh cứ như ma ý, làm em sợ gần chết
– Hihi, sao mà giật mình, tưởng ai ah?
Em không nói gì chỉ cười rồi ngáp ngủ. Không hiểu sao khi mà nhìn em lúc đó thấy em đẹp lắm nhớ. Cứ ngồi nhìn em thôi, má núm đồng tiền nhìn em càng xinh.
Một tay ôm bụng, một tay đỡ sau cổ, mình khẽ kéo em lại gần mình. Em đẩy mình ra nhưng chỉ gọi là làm cho có thôi, khi mà mình bắt đầu hôn em rồi thì em không còn đẩy nữa mà thay vào đó là ôm mình. Một nụ hôn say đắm … tay mình xoa xoa ở bụng em, da bụng em thật là mịn mạng và lúc đó có lẽ là cơ hội tốt, nó bắt đầu tìm đến “vườn đào tiên” chỉ có hai trái. Nhưng có vẻ như em không thích, không biết là vì lâu rồi hay là vì ở lớp nữa. Bởi vì khi tay mình vừa đưa vào vườn đào thì em dừng lại không hôn mình nữa và có vẻ muốn kéo tay mình ra. Mặt em thì đỏ, nhưng lúc đó kéo làm sao được nhỉ, phải làm tới luôn chứ còn biết sao nữa. Kéo em lại và hôn lên má em, hôn lên môi em và lại tiếp tục. Bàn tay thì mạnh dạn hơn đã nắm chặt lấy trái đào tiên đấy (vẫn còn non nên hơi bé), bóp đều theo nhịp hôn, em thì thở gấp hơn và có những tiếng kêu khó hiểu. Mình khẽ kéo tay đẩy áo ngực em lên một chút để túm lấy cái núm vú của em… (***)
Tùng tùng tùng… trống hết giờ làm mình và em bừng tỉnh. Em vội chỉnh lại áo và bảo đi vệ sinh…
Một lát sau thì lớp mình cũng lên, lại đông vui nhộn nhịp. Em cũng trở về và ngồi cạnh mình.
Chuyện vui đến thì thế nào cũng kèm theo một sự buồn…