VN88 VN88

Truyện 16+ mới nhất: Ký ức tuổi học trò

Phần trước thêm mắm muối vào tạo ra cảnh khá thú vị, nhưng phải nói thật là mình với em yêu nhau hôn nhau còn ít chứ chưa nói gì đến việc động chạm tay chân như thế. Mình cảm nhận đó là một tình yêu khá trong sáng.
Vì thế mà khi hôn em xong, tâm hôn của mình nó khác hẳn, nâng nâng khó tả. Vì dù sao giữa mình và em hiếm hoi mới có những giây phút đó.
Bạn nào mà có cái tình cảm kiểu như của mình chắc cũng hiểu, thỉnh thoảng mới hôn nhau 1 cái. Lúc đó mới thấy cái cảm giác của một nụ hôn nó như thế nào. Chứ bây giờ các em teen teen hiện đại quá, thường đi tìm “cảm giác mạnh” chứ mấy nụ hôn nó tầm thường quá…
Học tiết cuối, hai đứa không được tập trung lắm, nhiều khi cô giáo cũng nhắc khéo. Dù sao mình cũng là một học sinh ngoan chứ không đến nỗi nào, với lại thêm quả cán bộ nên nhiều khi các thầy cô cũng nhẹ tay, nhiều lúc chỉ bị nhắc nhở tý thôi chứ không bị “chỉ mặt vạch tên”. Cô giáo bảo hôm nay cô sẽ cho nghỉ sớm vì nhà cô có việc bận. Vậy là mình có ý tưởng..
– Tý về đi sớm đi ăn kem đi em?
– Thôi, A đi về cho sớm không bố lại mắng đấy
– Hôm nay được nghỉ sớm đi một tý chắc không sao đâu với lại hôm nay vui mà…
– Anh thì chết không chừa cái kiểu đấy…
– OK, đi nha…
– Uhm, nhưng lát về một mình em ah.
– Hii, không sao, ăn nhanh rồi A lại đưa em về một đoạn. OK?
– Thôi không cần đưa về đâu, A lại về muộn như hôm qua thì chết…
– Uhm, thôi cái đó lát đi ăn rồi tính
Vừa hết được nghỉ cái là mình với em lon ton đi xuống lấy xe đi ăn kem. Đi đến cái quán kem gần trường trên đường em đi học về.
Mình với em gọi 2 ly kem tươi với 1 hộp bánh quế.
Vừa ăn vừa đùa nhau. Em tranh hết hộp bánh quế không cho mình cái nào
– Bánh của em, A chỉ được ăn kem không thôi…
– Em ăn được hết thì em ăn đi, không ăn hết thì đừng có mà đi về. OK không?
– Ơ, không ăn hết thì em cầm về nhà ăn, sao lại không được về chứ!
– Hix, mình giả vờ giận… Thôi A gọi hộp khác cho em một mình 1 hộp..
– Hihihi, em đùa tý mà. Anh ăn đi này…
Em chấm vào kem rồi đưa cho mình ăn, hai đứa lại vui đùa với nhau. Em trả tiền rồi mình với em đi về. Em bảo không cần đưa về , em tự đi về được nhưng mình vẫn quyết định đưa em về một đoạn cho vui.
Em cũng đồng ý nhưng bảo chỉ cần một đoạn thôi rồi em tự về. Cũng may là đi được một tý thì em gặp đám bạn em, em bảo em đi cùng với chúng nó về. Chào tạm biệt em với mấy đứa bạn em rồi mình quay về.
Mình đi về trong cái tâm trạng vui như đi hội. Cứ nghĩ tới em từ chiều tới giờ là mình lại thấy vui. Mình vừa đi vừa hát. Nhưng đi qua trường được một đoạn thì mình thấy phía sau có hai cái xe máy đi theo mình. Cũng không biết là nó đi theo từ bao giờ nữa nhưng mình dám chắc là nó đang đi theo mình. Mình quyết định đi chậm lại vì nghĩ rằng chỗ này đông người nó cũng không dám làm gì cả.
Mình quay đầu lại nhìn xem thì mình nhận ra thằng ngồi sau là thằng mà hôm qua xuống đánh mình. Và có lẽ nó cũng nhận ra điều đó. Nhưng hôm nay nó không chạy lên mà nó rẽ vào một quán nét ở gần đó rồi dừng lại. Mình đừng lại chờ một lúc không thấy nó xuất hiện, mình lên xe đạp thật nhanh, mình nghĩ là chúng nó vào trong quán net nên mình tranh thủ đạp nhanh đi về cho lành. Không hẳn là mình sợ bọn nó mà mình nghĩ là tránh đi cho nó an toàn, không lại về muộn thì bố lại chửi cho thì khổ. Đạp xe vù vù như thằng điên. Đi được một lúc thì mình phát hiện ra 1 điều mà chắc ai cũng biết: “Xe đạp chạy không nhanh bằng xe máy”
Mình nghe tiếng hai cái xe máy chạy vù vù từ đằng sau chạy tới, chắc có lẽ là lần này to chuyện rồi. Vì rõ ràng là bọn nó có chủ theo mình đến cùng mà. Lại là đúng cái chỗ vắng người nữa (Phía trên là đường quốc lộ, phía dưới là đường làng, phía dưới nữa là ruộng..)
Một cái xe chạy lên trước xe mình rồi nó ép mình dừng lại. Cái phía sau cũng dừng lại. Mình loạng choạng nhảy ra khỏi xe. Cái xe đổ xuống vệ đường. Hai thằng kia vẫn ngồi trên xe.
– Anh muốn gì? – Mình hỏi ngay sau khi đứng dậy
– Muốn cho mày một bài học – Cái thằng hôm qua đánh mình lên tiếng
– Anh nghĩ mình là ai mà cho mình cái quyền đi dạy người khác? …
– Tao là bố mày đấy
– Ông xem lại bản thân mình đi rồi hãng nói..
Mình thực sự không thể chịu được, nhưng biết là sức mình không ăn nổi 3 thằng nên đành cố kéo dài thời gian xem có ai đi qua thì còn chạy được. Nhưng đôi co qua lại mấy câu mà chưa thấy ai qua cả. Thôi thì đành liều. 1 đấu 3 vậy. Ban đầu chỉ có mình thằng hôm qua thôi vì hai thằng kia vẫn ngồi trên xe.
– Muốn không ăn đòn thì quỳ xuống lạy tao 3 cái, tao tha cho… nó cười hả hê đắc chí
– Ông nghĩ mình là ai? Trên đời này ngoài bố mẹ tôi ra thì tôi chả phải quỳ trước mặt thằng nào cả.
Chỉ cần có thế, nó lao vào định tát vào mặt mình, hai thằng kia vẫn ngồi trên xe (chắc là vừa để xem vừa để chạy cho dễ, mình nghĩ thế) nó nghĩ là mình nó có thể ăn được mình nhưng chắc là nó nhầm…
Nó lao vào rất nhanh, mình chỉ kịp né qua để tránh nhưng vẫn bị nó tát hụt. Học được chút ít võ, hôm nay chắc là lúc để “kiểm tra bài”…
Mình đưa tay lên gạt tay nó ra, tung chân đạp một cái thật mạnh vào bụng. Mặt nó nhăn như khỉ và cũng bất ngờ mình không nghĩ mình dám đánh lại nó. Hai thằng trên xe lao xuống thi nhau lao vào đạp mình. Còn thằng kia thì nằm ôm bụng.
Mình học võ thì học chứ vẫn còn non lắm, một thằng thì còn đỡ được chứ hai thằng nó vào thì mình choáng. Ban đầu còn đỡ được vài cái, đấm trả được vài cái nhưng sau đó thì mình ôm mặt chịu đòn.
Nhưng nhớ lại, vẫn nhớ cái cảnh mà mình đấm vào bụng cái thằng từ trên xe xuống đánh mình. Lúc đấy thằng này xuống trước, nó lao vào nó đấm mình. Thằng này nó to cây hơn, cao hơn mình. Áp dụng đúng cái chiêu ông thầy dạy võ dạy, gạt được tay nó ra, túm cái tay lại, lao tới đấm vào bụng nó được 1 cái nhưng mà tay mình còn yếu, đấm cái đấy không ăn thua chứ nếu tung chân đá được cái nữa thì chắc là thằng ý lại nằm thôi.
Kết quả là hai thằng nó lao vào đấm đá mình túi bụi mình không tránh được, ăn khối đòn của bọn nó. Rồi một thằng nó đạp mình xuống ruộng. May là cái ruộng nó khô chứ mà ướt thì đúng là mình chết đòn
Bọn nó cũng muốn đánh nhanh chớp nhoáng rồi biến, nhưng không ngờ mình dám đánh lại nên không thằng nào ngồi xe máy. Vừa lúc đó thì có hai ông công an xã đi về qua đó.
Mình lúc đó đau quá chỉ nhớ có vậy thôi. Ba thằng kia bị đưa về ủy ban, mình thì đưa vào viện. Chỉ nhớ mang máng lúc đưa mình vào viện thì mình choáng nhưng có đọc số điện thoại ở nhà để gọi bố mẹ lên. Cũng may là mặt mũi vẫn còn nguyên xi, vì chiêu ôm mặt chịu đòn …
Vào nằm đến tối thì mình cũng đỡ, người với bụng vẫn còn đau nhưng đầu thì không sao. Tối hôm đó, bố đèo mẹ xuống, bố ngồi với mình một lúc, bác sĩ bảo là bình thường chỉ bị ngoài da thôi không có gì cả nhưng để nằm ở đây hết hôm nay rồi mai cho về…
Bố để mẹ ở đấy trông mình, còn bố đi về vì ở lại cũng không có chỗ ngủ… cả bố với mẹ đều chưa hỏi gì cả chắc cũng thương con nên giờ chưa phải lúc…
Đến tối muộn thì có ông công an đến đưa 2 ông bà cũng cỡ tầm tuổi bố mẹ mình tới. Lúc đấy mình cũng bình thường rồi nên biết hết. Hai ông bà này là bố mẹ cái thằng đánh mình, bị mình cho ăn đạp…Nó là thằng chủ mưu rủ hai thằng kia đánh mình, nhưng mà nó không nặng lắm. Chỉ đau bụng mỡ tý thôi.
Hai ông bà đến xin lỗi mẹ mình, nói chuyện qua lại tý. Mẹ mình thì thực sự là người nhà quê, ăn nói kém, mẹ chẳng biết nói gì chỉ thấy ngồi buồn. Ông bố nó tới hỏi mình, còn mẹ nó nói chuyện với mẹ mình. Mình nói với ông ý là: Bác bảo với A ý là đừng có động vào cháu với bạn cháu nữa, thì chuyện này cháu coi như bỏ qua.
Nói thật là mình trẻ con nghĩ thế, chứ một khi đã dính vào công an rồi nói bỏ qua như mình đâu có dễ. Nói chung là sau đó thì nhà đó trả tiền viện phí (cũng chả đáng bao nhiêu vì mình có bảo hiểm, chủ yếu là chụp chiếu linh tinh chứ nằm viện có bao lâu đâu) cho mình rồi hình như có đưa thêm một ít gọi là bồi dưỡng sức khỏe thì phải.
Cũng phải nói là mấy ông công an xã đó cũng tốt, lúc đưa mình vào đem cả cái cặp vào cho mình. Còn cái xe thì gửi ở gần đó, bảo là mai sẽ đem vào trường cho mình.
Tối đó cũng gọi cho em nói qua tình hình. Em khóc hưng hức nhưng mình cũng dỗ bảo là không làm sao, em đừng có lo quá. Cuối cùng thì mọi thứ cũng tạm ổn
Sáng hôm sau gọi về nhà, mẹ nói chuyện với bố bảo là có khi đến chiều thì cho ra viện, bác sĩ bảo không có vấn đề gì. Bố bảo là đến 5h thì lên đón về…
Sáng dậy ăn xong mẹ mới hỏi là làm sao mà bị chúng nó đánh
Mình cũng chỉ dám bảo với mẹ là: Đang đi về chúng nó gây sự rồi đánh con, chứ con có làm gì đâu chứ. Mẹ cũng không hỏi gì nữa cả.
Đến trưa đang ăn cơm thì có mấy đứa bạn vào thăm. Em cũng đi cùng, mắt cứ như sắp khóc ý, đúng là con gái hay khóc nó có khác…
Kể mà chỗ không người chắc mình với em sẽ ôm nhau một cái thật chặt mất nhưng mà chỗ này sao thế được. Chúng nó ngồi nói chuyện một lúc rồi xin phép vào lớp học. Mình nhờ em lên viết đơn xin nghỉ với nói với thầy cô là bị ốm nằm viện chứ không nói là bị đánh. Cũng nhờ mấy đứa chúng nó luôn. Rồi nhờ em bảo thằng bạn đi lấy xe đi về hộ. Chiều 5h mình về mai lại đi học bình thường…
Nói chung là nhiều chuyện linh tinh nữa, nhưng nó chỉ mang tính thủ tục thôi mình không kể ở đây.
Đến 5h bố xuống đón hai mẹ con về. Về nhà đi tắm rồi đi ngủ sớm. …
Kể từ sau chuyện đó, em càng thể hiện rõ tình yêu của em dành cho mình. Và mình cũng vậy. Gần như trong lớp ai cũng biết điều đó. Các thầy cô giáo thì mình ko dám chắc là lúc đó có biết hay không nhưng thực sự là mình với em ở trong lớp chỉ hay đùa giỡn linh tinh thôi chứ không làm chuyện gì quá đáng với lại học lực vẫn tiến bộ nên không thầy cô nào nói gì cả. Quan trọng là chuyện tình cảm hai đứa gia đình mình và mẹ em vẫn chưa chính thức nói gì cả.

( đang cập nhật )

VN88

Viết một bình luận