VN88 VN88

Truyện 16+ mới nhất: Ký ức tuổi học trò

Hôm nay trời mưa có khác, không khí cũng dễ chịu hẳn. Hôm nay, tiết đầu tiên là môn Anh Văn. Thế là lại cặm cụi với đống từ mới của ông thầy. Đầu thì lúc đấy toàn mơ với mận. Chả biết là thế nào mà ngồi học được một lúc thì mắt nó cứ nhíu lại, buồn ngủ kinh khủng (trời mưa mà được lên giường nằm ngủ với em nào thì sướng phải biết). Gục mặt xuống bàn một lát thì thằng bạn nó mới lên, nó đi gặp mưa thế là chú ta ướt như chuột, nó thấy tôi ngủ thế là nó vẩy nước mưa vào mặt làm tôi tỉnh ngủ. Quay lại phía sau, tôi thì thấy lớp hôm nay công nhận có nhiều “chuột” thật. Đứa nào cũng ướt hết, như bây giờ ở TP, trời mà chuẩn bị mưa một cái là áo mưa từ cốp xe, từ cặp xách, từ các quán ven đường … nhiều vô kể, tha hồ mà mặc đi dưới mưa chả sợ ướt. Đằng này nhìn đứa nào đứa đấy ướt như chuột, chỉ có vài đứa mặc cái áo mưa kiểu nhà quê, còn vài đứa nhà giàu có bộ quần áo mưa mặc thôi. Còn lại chả mấy đứa mặc. Như vậy mới thấy số tôi nó may mắn làm sao, không bõ công đạp hùng hục đến trường. Còn một lát mới vào lớp, tôi định đi ra ngoài hứng nước mưa rửa mặt tý cho tỉnh ngủ. Vừa bước ra đến cửa lớp thì AAAAAAAAAA một tiếng, tôi không kịp tránh, thế là va chạm với một bạn cùng lớp. Ôi trời! “Đen toàn tập”. Tả sơ qua về bạn đó tý nha: – Mặc quần đen, áo cộc đen (ngày đó chưa phải mặc áo đồng phục như bây giờ), buộc tóc cũng màu đen, đeo mấy cái vòng tay vừa đen vừa đỏ. Nhưng mà da thì không đen nhé, trắng, mặt nhẵn nhụi, tay thì nhiều lông (nhiều hơn cả tôi luôn, thấy anh em lx bảo con gái mà có nhiêu lông tay với ria là dâm phải biết), buộc tóc đuôi gà và đặc biệt là khá “nam tính” hay có thể nói là có cá tính! …. sơ qua thế thôi nha

Va vào bạn đó, tôi ngã ngửa ra, tay chống xuống đất, em ngã đè lên tôi làm tôi cũng bị ướt lây (nhưng mà chỉ một ít thôi), quần áo em đó bị ướt hết vì dính mưa, cú va chạm khiến cho 2 đứa ở tư thế ngực đối ngực, mặt đối mặt, 4 con mắt chạm nhau. Không biết diễn tả sao nữa nhưng lúc đó làm tim tôi đập thình thịch. Hai đứa đứng dậy mà tôi vẫn còn thấy ngại, em thì đỏ mặt (da trắng mà đỏ mặt –> trắng hồng rạng rỡ) thế là thôi bị “sét đánh” mẹ nó mất rồi. Tôi thì cứ nhìn em thế mới chết chứ. Tại mấy buổi đầu đi học cũng không có để ý lắm, với lại em ngồi bàn gần cuối nên có mấy khi tôi quay xuống đâu (chăm học mà).

Em – Tớ xin lỗi, tại chạy vội quá nên không tránh kịp
Tôi – Hiii, không có gì đâu, tại tớ không để ý thôi, bạn có sao không?
Em – Tớ không sao! Mà tay bạn có làm sao không.
Tôi – Xước da tý thôi, chắc không sao đâu mà.
Em – Ui! Đỏ hết cả tay lại còn chảy máu kìa mà còn kêu không sao!
Tôi – Cũng chỉ hơi rát một tý thôi mà, hii

Thế là em lấy cho tôi một miếng khăn giấy cho tôi lau tay. Chấm chấm vào chỗ chảy máu rồi tôi bảo:
Tôi – Thôi bạn vào lớp đi, tớ không sao đâu
Em – Thế tớ vào trước nha, mà tớ xin lỗi nha! Hihi
Tôi – Hihi, không sao đâu, xin lỗi gì mà nhiều vậy

Rồi tôi với ra cái vòi thoát nước mưa ở cạnh tường bị vỡ, hứng nước mưa rửa tay rửa cả mặt luôn. Lấy miếng khăn giấy lau lau mặt luôn, thơm thật, đúng là đồ của con gái có khác. Xong rồi đi vào lớp vẫn thấy tay rát rát. Ngồi vào bàn mới quay xuống để ý thấy em ngồi bàn gần cuối, cái áo đen ướt bám sát vào người, ngực cũng to phết (thảo nào bây giờ thấy tê hết cả người), nhưng mà có vẻ quần áo ướt nên khó chịu thì phải (ai mà đi học bị như thế mới biết, ngồi học mà mặc quần áo ướt nó khổ cỡ nào). Lại 4 con mắt nhìn nhau, mình lảng đi nhìn chỗ khác mà thấy cũng ngại ngại. Đến giờ ông thầy lên, ông đứng chào cả lớp xong ông ý cười rồi đi vào bàn giáo viên bảo. Bây giờ kiểm tra bài cũ, hai bạn lên bảng, một bạn viết từ mới và một bạn làm ngữ pháp. Chả hiểu sao ông ý cứ nhìn nhìn mình, biết là thế nào cũng gọi mình, may mà hồi sáng với lúc lên lớp có học được tý, chắc cũng đủ để vẽ vài con voi. Y rằng ông ý gọi minh thật, cầm sách vở lên cho ông kiểm tra, rồi cầm phấn bắt đầu viết. Ông ý gọi thêm 1 đứa nữa lên làm ngữ pháp. Ông ý bảo gọi 1 nam rồi giờ gọi thêm 1 bạn nữ, bạn M lên bảng. Mình vẫn chăm chú viết từ mới, nhìn nhìn sang thấy cái dáng quen quen, thì ra là có duyên nợ với nhau từ lúc vào lớp. Biết ngay là gặp gái là đen mà, viết đến từ thứ 5 thì quên mẹ nó mất nghĩa của nó là gì. Thế là viết sang mấy từ kia, bỏ từ đấy lại. Viết đến từ thứ 9 rồi thì tự nhiên có tiếng nhỏ nhỏ quen quen: “tình bạn”. Thì ra là em thấy mình không biết nghĩa của cái từ vừa rồi thế nên chỉ cho mình [để xin lỗi] đây mà. Viết ngay vào thôi. Còn từ thứ 10 nữa nhưng thực sự là cái từ đấy vừa dài vừa khó thế là mình cũng thôi. Bảo với ông thầy là cái từ đấy tôi không nhớ, thế là thôi về chỗ …. Tôi được 8 điểm (thiếu 1 từ và trừ 1 điểm cái tội “vở sạch chữ đẹp”) còn em thì được 9 điểm (em học anh văn khá giỏi, sau lần đó mới biết hiihii)

Lúc em nó đi xuống qua chỗ bàn mình, mình cũng nói nho nhỏ 1 câu, “cám ơn nha”. Ngồi trong lớp tâm hôn lại treo trên cành cây, lại nhớ đến cú va chạm đó, quay xuống nhìn em thế là cả hai cùng cười. Ôi thôi, giờ mới nhìn thấy em cười, 2 cái núm đồng tiền (má núm đồng tiền trông xinh ghê), sét đánh thêm vài giây nữa mới về thực tại được.

Học hết tiết 2 được ra chơi lâu lâu một lúc, mình lại đi ra ngoài hành lang “tự kỉ”, đang đứng thì em ở đâu đi tới bênh cạnh hỏi mình:
Em – Thế tay cậu còn đau không
Tôi – Ui giời, đau gì chứ, rát rát tý lúc đó thôi ah. Mà hình như bạn học anh văn giỏi lắm ah?
Em – Hihi, cũng bình thường thôi, tại ở nhà anh tớ dậy cho tớ nên mới vậy thôi.
Tôi – Thế nhà cậu ở đâu?
Em – Tớ ở ………..
Tôi – Thế thì đi lên trường cũng lâu lắm nhỉ
Em – uhm! Cũng mất 45p đấy
Tôi – Thế sao hôm nay đi học lại không mặc áo mưa, để bị ướt hết thế?
Em – Tại lúc đi trời vẫn bình thường, cả bọn có đứa nào mang đâu. Đi được nưa đường rồi tự nhiên thấy có cơn mưa. Mấy đứa bọn tớ đạp nhanh để đến trường mà đi đến đoạn ngã tư kia thì nó mưa, thế là chẳng tránh vào đâu được, giờ vẫn thấy ẩm ẩm khó chịu
Tôi – Thế tớ cho mượn quần áo mà mặc này! hihihi
Em – đỏ mặt, không nói gì
Tôi – Đùa tý cho vui thôi, vào lớp đi cậu không cô giáo lên bây giờ

Hai đứa đi vào lớp, em về chỗ em mà tôi vào chỗ tôi. Ngồi học mà hôm nay thấy lòng nó cứ vui vui, thời gian cũng trôi nhanh hơn. Không như mấy hôm trước, ngồi học mà cảm thấy tê cả mông. Đang ngồi học toán thì có một mảnh giấy từ đằng sau đưa lên! Không biết là của ai nhưng cũng lờ mờ đoán là em viết. Mở ra đọc thì chuẩn luôn.
Em – Lát học xong T có về luôn không? (truyền tin qua mẩu giấy nha các bác, thay đổi cách xưng hô nữa)
Tôi – Thế không về thì ở đây làm gì, mà sao tự nhiên bạn lại hỏi vậy?
Em – Thì tớ muốn mời T đi ăn chè, coi như là tớ xin lỗi thôi ý mà!
Tôi – Thôi có gì đâu bạn, cũng là tại tớ không để ý mà. Không sao đâu nhé!
Không thấy em trả lời nữa, vậy chắc là thôi rồi.

Hết giờ, tôi ở lại gặp thầy chủ nhiệm một lát (lớp phó nên hơi khổ tý) rồi về cuối cùng. Đi ra đến cửa lớp thấy em đang chạy lên. Tôi thấy vậy hỏi
Tôi – Bạn quên gì ah?
Em – Tớ để quên cái máy tính ở ngăn bàn.
Tôi – Uhm, thế bạn vào lấy đi rồi tớ đi xuống cùng luôn.

Thế là chờ em đi vào lấy máy tính rồi cùng đi xuống với em luôn. Đi xuống tới nơi thì còn có 2 đứa đi về. Em vào lấy xe đạp ở nhà xe, còn xe của em thì để dưới sân vì em quay lại lấy máy tính. Đi đến cổng trường đang định chào nhau để đi về (mỗi đứa 1 đường) thì xì 1 tiếng. Xe của em bị xì hơi ………

VN88

Viết một bình luận