VN88 VN88

Truyện 16+ mới nhất: Ký ức tuổi học trò

Em – Chết tớ rồi. Xe bị thủng săm rồi, làm sao bây giờ – Em có vẻ lo sợ.
Tôi – Không sao đâu, tớ đèo bạn ra chỗ kia vá lại nhé. Một lát là xong thôi mà.
Em – Nhưng mà …..
Tôi – Biết ý em là sợ tôi phải đi về nên em bảo nhưng mà … Nhưng em chưa kịp nói hết câu thì tôi bảo – Thì coi như bạn mời tớ đi ăn chè đi. Mang xe ra vá rồi ngồi ăn chè. Ăn xong rồi về cũng được mà!
Em – Uhm, Thế cũng được! Tớ cám ơn bạn nhé!
Tôi – OK! Bạn lên đèo tớ đi để tớ dắt xe cho bạn

Cái kiểu mà một người đèo còn người đằng sau cầm cổ xe dắt nó đi theo ý. Ôi giờ nghĩ lại cười đau cả bụng. Khổ nhất là lúc bắt đầu đi, cái xe thì nó cứ loạng choạng, sức em nó thì yếu. Tôi ngồi đằng sau ngửi mùi con gái cũng thơm thơm. Em để tóc xõa ngang lưng, đạp xe nó cứ bay bay trong gió, bay cả vào mặt tôi. Đang mải mê với việc giữ cái xe mà không để ý là đến cái quán sửa xe rồi. Em vội bảo, dừng lại đi M, thế là em nó phanh gấp, (xe của con trai mà, phanh một cái là dừng lại luôn). Nhưng mà ôi thôi mẹ ơi. Cái xe của em tôi đang giữ nó đâu có phanh lại. Nó kéo tay tôi làm cả người phải gồng lên kéo nó lại. Nhưng cái xe nó khỏe hơn tôi, nó kéo làm tôi phải nhoài người lên đằng trước. Vội quá chả biết làm thế nào, tôi vội lấy tay định chống vào yên xe để không va vào người em nhưng ai ngờ cái tay hình như nó cố ý hay sao ý, nó chống vào chỗ khác. Nó mềm mềm, khống thô cứng như cái yên xe của tôi. Biết tay tôi để nhầm chỗ rồi, vội rút tay lại. Em quay lại nhìn tôi, mặt lại đo đỏ, lúc nào chứ lúc con gái đỏ mặt trông xinh lắm các bác ah. Lúc này thì cũng đã thăng bằng trở lại rồi. Bước xuống dắt cái xe của em vào quán sửa xe. Tôi bảo bác sửa xe, bác vá cho cháu cái xe, cháu qua bên kia ăn chè chút bọn cháu quay lại lấy được không ạ.

– Uhm được rồi, hai đứa cứ sang đó đi, lát quay lại mà lấy.

Thế là tôi với em dắt xe của tôi sang quán chè bên đường ngồi ăn chè. Ngồi xuống ăn chè, hai đứa ngồi đối diện nhau. Đến bây giờ em hình như vẫn còn hơi ngượng vì cái chống tay hồi nãy của tôi, nhưng mặt thì đã hết đỏ rồi. Em bảo với tôi
Em – H ăn gì thì gọi đi, hôm nay tớ mời, vừa là xin lỗi vừa cám ơn luôn!
Tôi – M khôn thế. Xin lỗi là xin lỗi mà cám ơn là cám ơn chứ sao lại chung được!
Em – Thì hôm nay cứ vậy đi đã. Hôm khác tớ mời H sau cũng được mà

Em cười hồn nhiên, hai núm đồng tiền lại chúm lại, làm tôi ngơ ngác. Đúng lúc đó cô bán chè ra hỏi tôi với em ăn gì. Như bị em hút mất hồn, giờ vẫn chưa kịp trở về với thân xác. Tôi phải mất một lúc mới gọi được ly chè thập cẩm, còn em thì gọi một ly kem xôi. Con gái có khác, cô nào cũng thích ăn cái này.

Em nói nhỏ với tôi
Em – Làm gì mà H ngơ ngác như người mất hồn thế
Tôi – Làm gì có đâu.
Em – Lại còn chối. Người ta ra hỏi ăn gì mà vẫn còn …
Tôi – Thì .. thì .. Thì tại tớ nhìn người ta cười trông xinh quá thôi mà.
Em – Ai vậy! (đúng là con gái có khác)
Tôi – M biết rồi còn hỏi!
Em – Hơi đỏ mặt và không nói gì?
Tôi – Ơ mặt M hình như mới đánh phấn ah! (em đỏ mặt nên tôi hỏi xoáy)
Em – Đâu, làm gì có!
Tôi – Sao tự nhiên mặt lại đỏ thế nhỉ!
Em – H cứ trêu tớ. Tớ không nói chuyện với H nữa

Vừa lúc đấy thì cô bán chè mang chè với kem ra. Thế là hai đứa ngồi ăn chè mà không nói gì nữa. Ăn hết nửa ly chè rồi vẫn không thấy ai nói gì. Thế là em lên tiếng

Tôi – Tại tớ thấy M đỏ mặt nên tớ trêu tý thôi mà. Giận tớ ah
Em – Còn cái tội lợi dụng, tớ còn chưa tính đến đâu đấy
Tôi – Làm gì có, tớ có làm gì đâu mà lợi dụng chứ? Tôi nói mà trong lòng thấy oan ức
Em – Thế cái lúc ở trước quán sửa xe H làm gì?
Tôi – Giờ thì đã hiểu ra vấn đề – Hix, lúc đấy là tại M phanh gấp quá, tớ đang giữ xe nên định chống tay vào yên xe để nó khỏi kéo tớ đập vào người M chứ bộ
Em – Ai mà biết được!
Tôi – Biết thế chả chống nữa, nó kéo lên ôm luôn 1 cái cho xong. Đúng là có tiếng mà không có miếng mà
Em – Em cười rồi nói, thôi ăn đi rồi còn về không muộn.
Tôi – Uhm, mà M cười trông xinh thật đấy

Em không nói gì nữa mà chỉ cười thôi. Cười là đủ chết rồi còn gì nữa. Hai đứa ăn xong rồi tôi đèo em sang quán sửa xe lấy xe. Đến đây có cơ hội … rồi. Tôi đạp nhanh lên một tý, đến đầu quán tôi bóp phanh két 1 cái. Cái gì đến thì các bác cũng biết rồi đấy. Hai trái đào tiên nó ập vào lưng em. Cảm giác nhanh quá, không biết miêu tả sao nữa, nhưng thực sự nó không mềm như mấy anh em kể. Có phần hơi cứng cứng …. Và sau đó thì tôi được ăn thêm mấy quả đấm nữa. Nhưng con gái mà, đấm thế làm tôi càng thích. Tôi cười cười sặc sụa, quay lại nhìn em, em nói:

Em – Lần này thì đúng là lợi dụng nhé!
Tôi – Vẫn còn buồn cười chưa hết, rồi nói: Thì vừa nãy bị vu oán, “có tiếng mà không có miếng” giờ đã bị vu oan rồi thì cho “có miếng” luôn đi
Thôi giữ xe cho tớ tý, tớ vào lấy xe cho (ngày đó vá xe mất có 500đ, giờ thì 500đ mua ko được cái kẹo). Vào lấy xe dắt ra cho em rồi tôi bảo
Tôi – M đi về cẩn thận nhé.
Em – Cười và vẫy tôi lại gần cúi vào tai tôi bảo: Cám ơn H – hôm nay M rất vui rồi véo tai tôi 1 cái.

Véo xong được 1 cái em vội đạp xe nhanh về như là sợ tôi đánh ý, nhưng mà vẫn không quên quay lại vẫy tay chào tạm biệt.
Tôi bị véo tai 1 cái, đau thì cũng hơi đau nhưng mà thấy vui vui. Tôi vẫy tay chào em. Đạp xe về mà trong đầu vẫn còn thấy vui vui. Về đến nhà cũng khá muộn. Bố hỏi đi đâu mà bây giờ mới về. Tôi trả lời là xe con bị thủng săm nên về hơi muộn. Cất sách vở đi rồi chạy xuống đi tắm cái cho mát. Tắm xong lên nhà dọn cơm ăn cơm. Ăn uống xong xuôi, tôi lại lên phòng học bài. Mở quyển sách tiếng anh ra nhìn lại con 8 mà lại nhớ đến em, nhớ đến buổi chiều vui vẻ.
(…………………………..)

Chiều hôm sau đi học, vẫn như mọi ngày tôi đi học khá sớm, đi cùng mấy thằng bạn cũng vui hơn hôm qua. Đến lớp cũng mới chỉ có vài đứa. Tôi cất cặp sách xong thì đi ra ngoài cửa lớp nhìn xuống dưới sân trường xem em đã tới chưa. Một lát sau thì cũng thấy em đi đến. Hôm nay em mặc áo phông màu xanh nhạt (ngày đó đi học ăn mặc cũng dễ chứ không như bây giờ, đồng phục ….). Tôi vẫn nhìn theo dáng em. Tôi vào bàn học ngồi chờ em. Một lát sau thì em đi vào lớp. Tôi nhìn em nhưng em có vẻ tránh né, không nhìn lại tôi. Cảm giác khác lạ, không thân thiện với tôi như chiều qua. Tôi không hiểu nữa, trong lòng thấy cứ buồn buồn sao ý. Hôm đó tiết đầu tiên ngồi học không thể tập trung được. Nhiều lúc quay xuống nhìn thì em lại tránh đi nhìn chỗ khác. Chẳng biết là tại làm sao nữa, và tôi nghĩ là tôi sẽ không quay xuống nhìn em nữa. Giờ ra chơi, tôi lại ra ngoài hành lang đứng nhìn. Hôm nay trời không mưa, tôi đứng nhìn bầu trời xa xa. Tôi không hiểu là tại sao con gái lại như thế. Hôm qua vẫn vui vẻ cười đùa với nhau rất thân thiện. Mà hôm nay lại như là xa lạ.

VN88

Viết một bình luận