VN88 VN88

Truyện 16+ mới nhất: Ký ức tuổi học trò

Bao nhiêu là câu hỏi mà không có lời giải đáp. Tôi cảm thấy trong lòng sao khó chịu quá. Đành rằng thì biết là mới quen, nhưng sao mà phải như vậy.
Đang miên man suy nghĩ thì tùng tùng tùng … tiếng trống vào lớp … Tôi vào bàn ngồi xuống, bỏ sách vở ra chuẩn bị học bài. Thầy giáo bước vào lớp, giờ là tiết Toán (thầy chủ nhiệm luôn), mà môn này thì tôi tạm gọi là cao thủ rồi nên không lo lắng gì cả. Vẫn còn đang miên man trong mấy cái câu hỏi chưa có lời giải kia thì nghe tiếng ông thầy gọi tên tôi. Tưởng ông ý gọi tôi lên bảng kiểm tra bài cũ – tôi còn chưa nghe được là ông ý hỏi cái gì, làm sao bây giờ ? Vẫn còn chưa biết làm sao thì thằng bạn bên cạnh bảo đưa thầy sổ đầu bài. Hú hồn, chả là lúc đi vào tiện tay với lấy quyển sổ đầu bài xem tiết trước được mấy điểm mà quên chưa trả lại. Đưa lên cho thằng bạn mang lên cho thầy. Tiết này học thấy vui hơn, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn vì tôi rất thích học môn này.

Học hết 2 tiết toán tôi cũng đã thoải mái hơn khá nhiều. Không nghĩ ngợi nhiều đến vấn đề kia nữa vì thực sự khi học những môn tôi thích thì tôi rất tập trung. Được nghỉ 15 phút mới vào lớp, tôi định đi ra ngoài tý thì thằng bạn bảo ngồi xuống nói chuyện tý. Thế là tôi quay sang nói chuyện lung tung với thằng bạn. Ngồi được một lúc thì cảm thấy hình như có ai đang nhìn tôi. Quay xuống bàn dưới thấy em đang ngồi ngay sau lưng tôi. Cái bàn đó mấy đứa chúng nó đi ra ngoài hết rồi. Thấy vậy tôi quay lại hỏi:

Tôi – M có chuyện gì sao có vẻ như muốn tránh tránh H vậy?
Em – Không có gì đâu mà
Tôi – Hay là tớ làm gì sai ah, có phải chuyện phanh xe chiều không?
Em – Thật mà, không có gì đâu. Mà M có chép bài tiết không, cho tớ mượn vở? Tớ ngồi bàn dưới mà mắt lại cận nên không nhìn thấy gì.
Tôi – Có, nhưng chữ hơi xấu nha. – Môn này mà tôi không chép bài mới lạ!
Em – Uhm, không sao cho tớ mượn đi.

Tôi đưa cuốn vở cho em, em lấy cuốn vở đem về bàn ngồi chép bài. Đúng là giờ ra chơi có khác, lớp ồn ào như cái chợ. Mà làm gì có mấy ai đâu, toàn mấy đứa con gái ở giữa lớp, bọn này không đi ra ngoài mà hay ngồi trong lớp nói chuyện. Đúng là “chỉ cần 2 người đàn bà và 1 con vịt là thành 1 cái chợ mà”. Có mấy đứa con gái ngồi với nhau nói chuyện về cái thằng gì gì người hàn quốc ý mà cứ ào ào như cái chợ.

Đang thấy ồn ào định đi ra ngoài thì em mang trả sách. Trả biết chép bài kiểu gì mà chưa được 5 phút đã chép xong rồi. Thế là tôi bảo:
Tôi – M chép bài hay là làm gì mà nhanh thế?
Em – Hihihi, tớ chép đoạn cuối thôi mà …

Thế là tôi cũng chẳng biết hỏi gì nữa, cầm cuốn sách định bỏ vào cặp thì thấy tờ giấy hồng hồng nó chui ra ở dưới. Tôi nhớ tôi đâu có để tờ giấy nào ở đó đâu nhỉ? Thế là bỏ ra xem. Thì ra là mượn sách là để thế đấy, em viết:
“Tớ có tránh gì đâu, tại hôm qua ăn chè với H mà thằng T nó nhìn thấy, nó về nó nói lung tung với mẹ của M. Nên ở trên lớp tớ thấy ngại ngại tý thôi. M không thích thằng T nó lại về nói lung tung với mẹ M. Nó tán M mà M không thích nó. H đừng có buồn nha!”

Ôi cái lý do củ chuối nhất quả đất! Thế là tôi viết vào mẩu giấy mà hồng đó lại trả lời:
“Uhm, tớ không sao đâu! Làm tớ tưởng có chuyện gì chứ”
Gấp lại rồi đem nhanh xuống bàn dưới đưa vào tay em rồi đi về chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống được một tý thì có một mảnh giấy nho nhỏ đưa từ phía dưới lên:
Em – Tý về chờ tớ ở chỗ vòi phun nước nha.

Tôi không nói gì nữa vì cô giáo cũng vào lớp rồi. Học cái môn “Giáo dục con dâu” đến là khổ. Ngồi mãi mới hết 45 phút. Thu dọn sách vở, lên chờ cô giáo ký sổ đầu bài rồi bỏ sồ đầu bài vào cặp. Đúng lúc đấy em đi từ dưới lớp lên đi qua chỗ tôi nói nho nhỏ : “nhớ chờ tớ nha” rồi em đi nhanh ra ngoài xuống lấy xe. Cất xong chào cô rồi tôi cũng đi xuống lấy xe. Vừa đi vừa nói chuyện với cô giáo. Cô này cũng trẻ mà hiền lắm, có điều cô hơi xấu. Đi đến gần phòng giáo viên thì tôi chào cô ra lấy xe. Đạp xe ra chỗ vòi phun nước tưởng em chờ tôi ở đấy rồi mà sao chả thấy có ai. Thôi đành ngồi chờ một lát vậy tại vừa nãy em bảo chờ mà. Ngồi ghế đá chờ gần 15 phút vẫn chưa thấy đâu. Tưởng là cho mình leo cây chắc rồi, đang định đạp xe về thì thấy em từ cổng đi vào. Tôi thấy thế để cái xe đạp vào phía sau cái hàng cây cạnh đó rồi luồn ra cái cây phía trước vòi phun nước. Em đi gần đến nơi tôi nhảy ra dọa cho 1 cái. Sợ tái mặt vào luôn, suýt tý nữa thì khóc luôn mẹ ơi. Làm mình xin lỗi rối rít Em đạp xe có vẻ mệt vẫn còn thở hổn hển nói.

Em – Cái đồ điên, dọa người ta sợ hết cả hồn?
Tôi – Ai bảo M để tớ đợi rõ lâu, nhưng mà thôi, cho tớ xin lỗi nha.
Em – Không cho, ai bảo làm người ta sợ!
Tôi – Thôi mà! Thế bảo tớ chờ có việc gì thế nhỉ?
Em – Thôi được rồi, nhưng lần sau không được làm thế nữa nha!
Tôi – Tớ biết rồi, ai biết được là H nhát thế!
Em – Tặng H này!
Tôi – Gì thế này hả trời! Dọa mà cũng được tặng quà ah?
Em – Không có đâu, cám ơn H chuyện hôm qua đấy!
Tôi – Hix! Thôi tớ không nhận đâu, có mỗi thế thôi mà cậu cũng làm thế này tớ ngại lắm!
Em – Thì H cứ nhận đi mà, đằng nào thì cũng mua rồi.
Tôi – Uhm, thế thì tớ xin nhưng M phải đi ăn chè với tớ nha. Coi như là xin lỗi vụ vừa rồi đi nha.
Em – Uhm, thế cũng được
Tôi – Thế có sợ thằng T nó nhìn thấy nữa không
Em – Không, nó đi về rồi, với lại M cũng bảo mẹ là hôm nay về muộn tý rồi!
Tôi – Uhm, thế thì đi thôi không muộn

Hai đứa bắt đầu đạp xe đi ra quán chè. Tôi bảo là đạp thi xem ai đến nơi trước thì em bảo là em mệt nên không chơi đâu. Ra đến quán chè lại ăn như hôm qua. Lại ngồi nói chuyện với nhau, nhưng hôm nay ăn thì ít mà nói chuyện thì nhiều. Toàn chuyện trên trời dưới biển mà đến bây giờ thì thực sự cũng không nhớ nữa. Chỉ nhớ cái chỗ mình hỏi em là tặng gì cho mình thế thì em bảo là về bỏ ra xem là biết mà.

Ăn xong thì thấy lòng vui hơn hẳn, không như hồi sáng nữa. Tôi và em lại chia tay nhau ra về. Nhưng lần này tôi và em đã lấy số điện thoại bàn của nhau để có gì thì tiện nói chuyện. Ngày đó chỉ có đt bàn thôi, chưa có đt di động như bây giờ.
Đạp xe về mà lòng vui phơi phới!

VN88

Viết một bình luận