VN88 VN88

Truyện 16+ mới nhất: Ký ức tuổi học trò

Sinh hoạt xong, hôm nay rủ em đi ăn chè nữa nhưng mà em bảo là thôi hôm nay phải đi về sớm không mẹ mắng. Ờ thế là thôi, mình đạp xe về nhà, tắm rửa ăn cơm …Ăn xong thì hôm nay đi chơi, không học nữa vì mai chủ nhật. Ngày xưa vẫn chưa có cái câu thứ 7 máu chảy về tim như bây giờ. Nhưng mà hôm đấy đi chơi ở xóm cũng vui lắm. Với lại hồi đấy vẫn nhỏ, chơi cái gì cũng thoải mái tự nhiên lắm, không như bây giờ đâu. Một lũ cả trai cả gái, lớn nhỏ đủ cả chơi trò “bịt mắt bắt dê”. Hơn chục đứa chơi ở cái sân đất rộng. Hôm nay có một đứa con gái không phải ở xóm mình, lên đây chơi với đứa bạn nó ở đây. Nó học lớp 9 kém mình 1 tuổi (tả ở đây, vì ngày xưa lúc đấy nhìn nó cũng bình thường, mà đến năm lớp 12, biết ăn mặc thêm 3 vòng đầy đủ nhìn trông xinh lắm cơ, tiếc là giờ em nó có người yêu rồi chứ không thì …). Theo luật bất thành văn là đứa mới phải bị bịt mắt. Trò này chắc là nhỏ mới được chơi thì phải, một lúc sau mới bắt nhịp được, chơi vui vẻ với cả bọn. Đến lượt cuối nhỏ lại phải làm, chơi mãi cũng thấy chán, mấy thằng quỷ ở xóm thì chúng nó nghịch, lúc mà con bé gần tới chỗ mình chúng nó đẩy mình vào con bé. Thế là làm mình phải ôm lấy con bé không thì bị ngã mất. Nhỏ ngưỡng không nói được câu gì, bọn kia thì cứ cười. Mình thì thôi im lặng là vàng. Tan trận, mình với nhỏ với con bạn hàng xóm đi về. Hỏi con bé xem có sao không rồi xin lỗi luôn sau đó thì chào nhau về.

Về đến nhà thì thấy bố mẹ bảo là lúc tối có đứa con gái nào nó gọi nó hỏi mày mà tao bảo là nó đi chơi rồi, hỏi tên gì để về bảo mày gọi lại thì nó không nói. Ngày xưa máy điện thoại vẫn chưa có hiển thị số nên cũng chịu chết không biết ai. Nhưng mình cũng đoán là em gọi. Ui chà chà, tự nhiên thấy nhớ em. Ngày mai lại chủ nhật chịu chết chả biết làm thế nào. Vào lôi truyện ra đọc, đọc được một tý thế là ngủ mất. Sáng hôm sau đến tận 8h mới dậy, ngủ như vậy sướng thật. Làm một số việc, ăn sáng, … rồi vào học bài như mọi ngày. Sau đó nhớ ra là chuyện tối qua, đoán là em gọi nên định ra gọi hỏi thử xem sao nhưng lại nhớ cái vụ em bảo là ngại mẹ em nên đâm ra mình cũng ngại theo. Vì thế sau này toàn là em gọi cho mình chứ ít khi mình dám gọi. Thế là chơi quả nhá máy, mỗi lần chỉ để 1 chuông thôi, 3 lần liền mà vẫn không thấy gì thế là thôi vào ngồi học. Học chán chê lại đến giờ ăn cơm, dọn cơm ăn cơm xong thì đến giờ cả nhà đi ngủ trưa, mình chúa ghét ngủ trưa, thêm cái là ngủ đến 8h sáng mới dậy nên có ngủ được đâu. Năm nghịch đủ thứ, nhớ đến cuốn nhật ký nên mình mới đem ra viết. Viết trang nhật ký đầu tiên (như chap trước mình đã nhắc tới), viết nhiều thứ nhưng giờ không nhớ được hết nữa. Nhưng chủ yếu là mình tưởng tượng lại về hình dáng của em, viết về lần gặp mặt đầu tiên. …(giờ thì mình chỉ còn giữ cây bút thôi, còn cuốn nhật ký thì mình không còn cơ hội đọc nó nữa rồi, còn vì sao thì sau này mình kể tiếp nhé)

Viết xong thì mình cất gọn nó vào một chỗ, đi ra ngoài vườn chơi một lát cho thoải mái. Bắn chim bằng súng cao su, chim thì nhiều mà sao bắn chẳng được con nào, không biết là tại mình bắn ngu hay tại chim nó khôn quá … Đi ra rửa tay định vào học thì nghe tiếng chuông điện thoại, mình không nghĩ là em gọi nên vẫn bình tĩnh lắm, đi vào nhấc điện thoại lên thì nghe tiếng em alo, thế là mình trêu luôn, giả giọng bố mình có điều giọng trẻ con nên bị phát hiện ngay.

– Thôi đi không phải giả giọng làm gì, tớ biết thừa rồi
– Hiihii, tinh thế nhỉ
– Thế sáng nay cậu gọi phải không?
– Thế có phải tối qua cậu gọi không?
– Em nói – Nhưng tớ hỏi trước cơ mà?
– Uhm, đúng là tớ gọi nhưng có đúng tôi qua cậu gọi không?
– Uhm, hôm qua tớ gọi mà gặp bố cậu, tớ ngại quá
– Ê, hôm qua gọi có chuyện gì đấy, nhớ tớ ah?
– Đừng có tưởng bở, tớ định hỏi cái này tý nhưng mà làm được rồi không cần hỏi nữa. Thế sáng nay làm gì mà nháy máy thế, làm mẹ tớ bực cứ cằn nhằn với tớ mãi
– Hihi, thì hôm trước cậu bảo là ngại mẹ cậu nên tớ cũng ngại, nhá máy chơi tý.
– Mà mai đi học sớm sớm nha, 11h30 tớ chờ ở cổng trường nhé.
– Ui sao sớm thế, tớ sợ không đi sớm thế được
– Đi đi mà!
– Uhm, thôi được rồi. Mà cậu làm gì mà đi sớm thế?
– Thôi có gì mai rồi nói, mẹ tớ về rồi tớ cúp máy đây, bye bye nhé!

Mình chưa kịp chào thì em đã cup máy rồi. Sáng hôm sau mình làm hết bài tập, viết lại cái sơ đồ lớp mới, chuẩn bị sách vở đâu đấy. Đến 10h30 đã cầm một bát tô cơm ăn một mình. Ăn xong đi tắm phát rồi đi học. Hôm nay đi học sớm hơn mọi ngày, 11h10 đã dắt xe ra đi học rồi. Mẹ thấy mình ăn cơm trước, đi học sớm hơn nên hỏi là đi đâu. Mình bảo là hôm nay con đi sớm trực nhật lớp rồi lượn ngay – mà thề là 3 năm học cấp 3 số lần trực nhật lớp của mình đếm trên đầu ngón tay thế mới lạ chứ. Em hẹn 11h30 mà 11h10 mới đi, mình thì không thích đến muộn, hẹn là phải đúng giờ nên cứ hùng hục mà đạp, đi gần đến trường thấy rõ mệt, trời thì lại nắng nữa chứ, toát hết cả mồ hôi. Đi đến cổng khong thấy có ai ở đấy, bọn học sáng nó cũng tan học gần hết rồi chứ.

Đang không biết làm sao cả (giờ có di động, đến mà không thấy thì gọi chửi cho chết ngay) thì em đi với một con nhỏ khác. Em xuống ở cổng trường cách mình mấy chục mét. Nhỏ kia quay xe đi còn em đi về phía mình. Đến nơi em bảo đèo tớ đi ra ngoài kia tý. Thấy lạ quá, sao không bảo con nhỏ kia đèo đi mà lại bảo mình nhỉ. Mà làm gì sao đi sớm thế không biết. Nên mình hỏi lại

– Cậu làm gì mà đi sớm thế? Mà ai đấy, sao không bảo bạn ý đèo đi luôn?
– Đứa bạn tớ học bán công ý mà, thôi đi đi đã, lát tớ kể cho sau. Tớ đang đói lắm rồi đây này!
– Ui, thế chưa ăn cơm ah. Thế giờ đi đâu?
– Đi ra chỗ đường XYZ ăn bún thịt nướng đi, hôm nay tớ thèm ăn bún.
– Uhm

Đi ra đến nơi, mình còn đang dựng xe em đã vào gọi ngay hai đĩa bún thịt nướng (ngày xưa ít quán ăn kiểu này lắm), mình thấy vậy đi vào bảo với em:
– Tớ ăn cơm ở nhà rồi mà, ăn làm sao được nữa
– Hix, thì cứ ăn cùng tớ cho vui, ăn một mình chán lắm.
– Uhm ( thôi gọi rồi thì đành ăn vậy), mà hôm nay cậu làm gì mà đi sớm thế, vừa tớ hỏi mà sao không nói
– Tớ đi học thêm tiếng A, đến lúc về thấy đứa bạn nó đi học nên tớ nhờ nó đèo tớ ra đây rồi nó đi học rồi. Nó học bên bán công ý.
– Thế xe cậu đâu rồi?
– Sáng nay tớ không đi xe, mẹ tớ đèo tớ đi lúc sáng, tối về mẹ về đón tớ.
– Thôi ăn đi rồi còn vào học không lại muộn
– Uhm

Thực ra thì trưa mình ăn rồi, nhưng ăn thêm đĩa bún thịt nướng này thì cũng không vấn đề gì. Nhưng mà sợ em ăn ít chiều đói nên mình bảo là nhiều mình ăn không hết, bỏ một nửa đĩa bún với thịt nướng sang cho em ăn hộ. Ăn xong em cứ kêu là no quá, em bảo là bình thường chỉ ăn hết 1 đĩa đấy thôi mà sao hôm nay ăn được nhiều thế. Ăn xong mình đèo em vào trường, mình đi gửi xe còn em xuống ở cổng trường đi bộ vào. Gửi xe xong đi lên lớp thì cũng vừa tầm em đi đến cầu thang. Hai đứa vừa đi lên cầu thang vừa nói chuyện. Mình hỏi em là hôm nay ngồi chỗ mới đấy có ngại không? Em chỉ cười mà không nói gì. Lên đến lớp mình vào ngồi trong cho em ngồi đầu bàn. Lúc vào lớp mọi người cũng đến đông rồi. Mọi người có vẻ cũng bắt đầu để ý đến mình và em thì phải, có một vài ánh mắt hướng về phía mình và em. Mình thì chả sao nhưng em thì có vẻ là đang ngại. Thấy vậy mình bảo em:

– Cậu không dám ngồi đây ah? Hay là chê bàn tớ xấu không muốn ngồi hả?
– Đâu, tớ thấy mọi người nhìn nên tớ ngại thôi mà!
– Thôi ngồi xuống đi, vài hôm nữa là quen thôi mà.
– Em ngồi xuống nhưng không nói gì nữa!

Để không khí vui vẻ hơn, mình giới thiệu em với hai thằng bạn của mình. Em cười chào lại hai thằng bạn mình rồi lại ngồi ôn bài. Buổi học hôm nay bàn mình im lặng hơn, em cũng không nói gì nhiều cả, thỉnh thoảng quay sang hỏi bài mình rồi lại quay sang học bài. Một buổi chiều không được vui như mình tưởng tượng đâm ra thời gian cũng trôi đi chậm hơn. Cuối cùng thì cũng kết thúc buổi học. Hôm nay là buổi chào cờ đầu tuần, cả lớp thu dọn xuống chào cờ. Tuần này lớp mình đứng thứ 2/15 của toàn trường, một vị trí khá là tốt cho người làm cán sự lớp như mình. Buổi chào cờ kết thúc sớm hơn tiết học bình thường 15 phút. Cả lớp thu dọn ghế rồi ra về. Mình vào lấy xe ra cổng thấy em đang đứng chờ mẹ một mình. Thấy vậy mình lại gần hỏi em:

– Mẹ cậu vẫn chưa tới ah?
– Chưa, tớ dặn mẹ là 6h kém 15 cơ mà. Bây giờ mới có 5h30 thôi.
– Thế tớ ngồi đây chờ với cậu nha, chứ ngồi một mình cũng chán.
– Uhm, thế cũng được

Mình với em ngồi ở cái ghế đá bên cạnh cái hồ nước. Ngồi nói chuyện ngắm ánh nắng buổi chiều hoàng hôn. Chờ 10 phút, 15 phút rồi 20 phút mà mẹ em vẫn chưa tới. Mình thấy em bắt đầu lo lắng …

VN88

Viết một bình luận