Hai đứa ngồi chờ mãi mà vẫn chưa thấy mẹ em tới. Chẳng biết làm gì được nữa (ngày xưa đến là khổ, không có điện thoại như bây giờ……), em thì đứng ngồi không yên. Mình đi ra cantin trường mua hai hộp sữa chua ngồi ăn. Ăn được nửa hộp thì thấy mẹ em tới.
Thấy mẹ tới nhìn mặt em vui lên hẳn. Em chạy ra hỏi:
– Mẹ làm gì sao đến muộn thế
– Mẹ bị công an nó bắt ở ngoài thành phố. Hôm nay đi thế nào mà mẹ lại quên giấy tờ xe ở nhà. Nó còn định giữ xe, mẹ phải xin mãi, đưa cho nó 200.000 nó mới tha cho đi về. Sợ về muộn không đón được. Thế ai vậy con!
– Dạ bạn con mẹ ah! Bạn ý ngồi chơi với con chờ mẹ đến cho đỡ buồn
– Cháu chào cô ah! Cháu thấy Mai chờ cô có một mình nên ngồi chơi cùng bạn ấy luôn
– Uhm, cô cám ơn cháu! Thôi cô về đây, có gì lúc nào cô đến nhà cô chơi cháu nhé!
– Dạ vâng ah, cháu chào cô!
– Bibi nha, tớ về đây!
Mẹ em đưa em về còn mình đạp xe về nhà. Về đến nhà hôm nay về muộn quá. Sang đi sớm mà tối về muộn. Biết là thế nào cũng bị tra khảo thế là phải nghĩ kế thoát thân mới được. Về đến nhà lần này không phải mẹ hỏi mà bố hỏi (sợ bố nhất)
– Mày đi đâu mà bây giờ mới về!
– Dạ con đưa bạn con về, hôm nay nó không đi xe nên đưa nó về tý
– Bạn nào, trai hay gái?
– Dạ con trai ah!
– Mày liệu hồn, đi học mà vớ vẩn về là mày chết với tao!
– Dạ con biết rồi ah
– Thôi vào ăn cơm đi rồi còn đi học
Ăn cơm xong đi tắm rửa rồi vào ngồi học bài. Đang ngồi học thì có tiếng chuông điện thoại. Bố ngồi ngay đấy nên với tay nghe điện thoại?
– Hoàng ơi, có bạn gọi này.
– Alo – Tớ này Mai này.
– Uhm, có chuyện gì thế Mai?
– Tớ gọi hỏi xem cậu về nhà lâu chưa thôi!
– Uhm, tớ về lâu rồi. Bây giờ đang ngồi học bài. Thế cậu không học ah?
– Tớ với mẹ vừa mới ăn cơm xong. Mẹ đi rửa bát tớ gọi cho cậu tý.
– Thôi tớ đi học đây, có gì mai lên lớp nói chuyện nhé. Bibi cậu nha!
– Ơ, thế thôi vậy!
Mình cúp máy đi vào vì sợ bố ngồi ngay đấy, cứ đứng nói chuyện với em cũng ngại. Vào học bài rôi đi ngủ sớm vì hôm nay hơi mệt. Hôm sau đi học như bình thường. Đến lớp cũng chỉ có mấy người thôi nhưng lạ một điều là em đi sớm hơn mình. Em ngồi ở bàn trước rồi. Mình vào bàn ngồi nói chuyện với em.
– Sao hôm nay đi sớm thế?
– Thì từ bây giờ tớ đi học sớm có được không?
– Được chứ, mà hôm qua tớ xin lỗi nha. Bố ngồi ngay cạnh nên tớ không muốn nói chuyện lâu. Hôm qua lại về nhà hơi muộn nữa.
– Thảo nào đang nói chuyện thì lại thôi. Thế bố cậu có nói gì không?
– Không, chỉ hỏi lung tung mấy câu thôi.
Rồi từ hôm đó, mình và em ngày nào cũng đến lớp sớm như hôm nay. Đến để nói chuyện với nhau tránh những ánh mắt tò mò. Nhưng mà tránh sao nổi, tình cảm dường như cũng thân thiết hơn. Tuy không ai nói ra là thích nhau nhưng thật sự nó đã hơn mức bạn bè bình thường. Nhưng thật sự là chưa bao giờ mình dám cầm tay em. Đùa nhau thì có chạm qua chạm lại chứ tự nhiên mà cầm thì mình không dám. Mình thì thật sự rất ngại trong cái việc tỏ tình với con gái. Nói chuyện lung tung thì được chứ mà tỏ tình thì mặt mình đỏ hơn mặt em. Đến lúc này thì em gần như đã không còn ngại khi hai đứa nói chuyện trên lớp. Thằng Tùng thì vẫn cứ nhòm ngó chuyện mình với em với ánh mắt “khó chịu”. Khó chịu thì làm gì được chứ, em đâu có thích nó. [ Em thích mình cơ mà, hiii ]
Nhưng rồi cái gì đến thì nó cũng phải đến. Mùa đông cũng bắt đầu đến rồi, mà mùa đông hình như là mùa của tình yêu hay sao ý. Mình thấy em nói em đang tập đan khăn. Thế là mình bảo em là em đan cho mình một cái khăn. Em bảo là đừng có mà mơ. Hix, thế thì thôi vậy chứ biết làm sao. Đến lớp bây giờ hai đứa vui lắm, nghịch nhau đủ trò. Trong lớp thỉnh thoảng còn trêu nhau để cô giáo phải nhắc nữa. Trong lớp cũng có nhiều người bắt đầu chú ý đến hai đứa mình. Hơn một tuần sau thì có một trận rét đậm. Hôm đó đi học đạp xe mệt không tả nổi, gió nó thổi mà đạp xe nóng hết cả người. Đến được trường thì trong người toát mồ hôi luôn. Vào lớp nhưng hôm nay chưa thấy em đến. Trời lạnh mà giờ vẫn còn nóng trong người. Một lát sau thấy em lên, lớp. Em mặc áo khoác mỏng màu đỏ, quàng một cái khăn cũng màu đỏ luôn, hình như khăn em mới đan thì phải. Em vừa ngồi xuống mình liền bảo:
– Sao cậu không mặc thêm cái quần đỏ nữa cho đủ bộ nhỉ?
-Muốn chết hay sao mà nói thế hả? – dạo này “du côn” lắm nha
– Eo, làm gì mà đanh đá thế, ngày xưa hiền lắm cơ mà. Gạ nói còn không chịu nói nữa
– Hihihi, tặng cậu cái này này
Em rút trong cặp ra một cái túi mà xanh xanh, bên trong có 1 cái khăn len em mới đan màu trắng đen. Mình ngạc nhiên lắm, hôm trước mình bảo em đan khăn cho thì em bảo là “đừng có mơ”, đúng là con gái nói không là có mà.
– Ơ, đan khăn cho tớ thật hả, tớ cám ơn nha!
– Em nói là cất đi đừng cho ai nhìn thấy.
– Mình lấy bỏ vào trong cặp rồi hỏi em – Thế tý về có được bỏ ra quàng vào không?
– Thôi để mai đi.
Mình quay sang nói cám ơn em rồi với lấy tay em và nắm tay em. Em quay sang nhìn bốn mắt chạm nhau, em không nói gì cũng không rút tay ra. Mình thì cứ nắm chặt tay em mà không nói được gì. Hai đứa nằm trên bàn mặt đối mặt. Một lúc sau thì em rút tay ra ngồi thẳng dậy. Mặt thì vẫn đỏ lắm, em lấy 1 miếng giấy ghi chú màu vàng ra viết vào đấy 1 câu: “Tớ thích cậu” rồi đưa qua cho em. Em đọc xong không nói gì rồi cất cái mảnh giấy đó đi. Ôi cái cảm giác lúc đó nó khó chịu lắm. Sao em không nói gì với mình chứ. Không biết là em có đồng ý không hay là như thế nào. Chờ mãi chẳng thấy em nói gì, tất cả cứ im lặng. Vào học tiết thứ nhất, đang mải chép bài thì em đưa lại tờ giấy sang: “có thật không?”. Cảm giác như xua tan cái không khí im u ám trong lòng. Mình cứ ngồi cười, em quay sang bảo “cười cái gì mà cười”. Mình lại nắm tay em và nói : “thật, rất thật Mai ạ”.
“Vậy là tình yêu của mình bắt đầu như vậy đấy, thật là nhẹ nhàng nhưng mình không bao giờ quên được nó”
Những tiết học phía sau trôi đi nhanh lắm. Thình thoảng lại nắm tay em một lát như muốn nói với em là mình thích em rất nhiều. Mặc dù không nói được ra thành lời nhưng như vậy cũng đủ để em hiểu. Em cũng nắm tay mình. Tuy có phần hơi vụng trộm vì không muốn mọi người nhìn thấy nhưng thật sự nó đem lại cho cả hai những giây phút vui vẻ và hồi hộp.
Học xong mình rủ em đi ăn bánh gối (cái này ai ở ngoài Bắc sẽ biết đó là loại bánh gì, rất thích hợp ăn vào mùa đông). Đạp xe ra quán bánh gối gọi 1 đĩa to. Vừa đói, vừa vui nên ăn rất ngon. Tiếc là trời mùa đông nó nhanh tối nên phải ăn nhanh để em còn về không muộn. Vừa ăn vừa nhìn nhau, cám giác mới yêu nó vui sướng biết bao nhiêu. Ăn xong mình mở cặp lấy cái khăn em đan ra quàng lên cổ. Em thấy vậy liền bảo:
– Đã bảo là để mai đeo cơ mà
– Cậu muốn tớ chết rét phải không? Giờ nào rồi mà còn ngại nữa hả.
Em cười, cười trong sự vui sướng lẫn ngại ngùng. Nhìn vào nụ cười đấy mà mình không thể nào mà quên được. Nụ cười đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Đến bây giờ mỗi lúc mình cười mình lại nhớ đến nụ cười đấy của em.
Mình cầm tay em rồi bảo:
– Thôi cậu về đi không muộn (nhưng thực sự lòng không muốn một chút nào)
– Cứ lợi dụng cầm tay người ta mãi
– Thì cậu cho cầm tớ mới dám cầm chứ!
– Đã thế từ mai không cho cầm tay nữa
– Hix, thôi đi về đi không muộn. Về nhớ gọi cho tớ nha.
– Uhm, tớ biết rồi
Chia tay nhau ra về. Lòng vui sướng nhưng vẫn thấy luyến tiếc. Thật sự mình không muốn em về lúc này.