Phải thật sự công nhận rằng khi mà đã yêu ai thì trong đầu luôn luôn nhớ về người đó. Đi học về cũng nhớ, ăn cơm cũng nhớ. Nhớ đến lúc cầm tay em mà lòng cảm thấy xao xuyến.
Mình về đến nhà, vào cất cặp sách và cất cái khăn em vừa mới đan cho đi rồi vội vào tắm luôn, trời mùa đông có khác tắm lạnh vãi. Ngày xưa nhà em chưa có bình nóng lạnh như bây giờ. Vừa tắm xong bước vào nhà thì có chuông điện thoại, mẹ đang định nghe thì mình bảo là bạn con gọi để con nghe cho. Nghe điện thoại thì đúng là em gọi. Em bảo là em vừa về nhà được một lúc rồi, giờ em đi tắm không lạnh. Mình cảm thấy rất vui vì em đã nghe lời mình, về nhà là gọi cho mình luôn.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, mình bắt đầu vào học bài, nhưng thực sự là không thể học được vì cái cảm giác mới yêu nó khó chịu quá. Mình đem cuốn Nhật Ký ra viết tiếp (trước đó cũng viết được nhiều nhiều rồi), hôm nay là ngày đầu tiên mà mình có thể gọi là tỏ tình với em và em cũng đã gần như là đồng ý. Mình ghi lại những khoảnh khắc đó, từng chi tiết một vì sợ sẽ quên mất. Thật vui khi có em, vui khi được nắm tay em, cùng em ăn những món ăn, cùng em đi trên chiếc xe đạp, trên những con đường ấy.
Nhưng quả thật là tình yêu phải có sóng gió, phải có những giây phút khó khăn thì mới cảm nhận được hết vị cay đắng ngọt bùi của tình yêu. Nói như vậy để các bạn biết rằng tình yêu của mình và em nó không êm đềm được như vậy nữa.
Kể từ ngày hôm đó, hai đứa thật sự thân thiết hơn nhiều, bỏ qua những ánh mắt của mọi người, và đặc biệt là cái ánh mắt khó chịu của thằng Tùng. Thật sự có lẽ là nó đã khó chịu với mình từ rất lâu rồi, (có lẽ là từ cái ngày mà em chuyển chỗ lên đây) nhưng thực sự là mình không làm gì để nó có thể gây sự với mình được. Mình thì cũng chơi khá nhiều với bọn bạn trong lớp, cả trai cả gái đều có. Nhưng bọn con trai chủ yếu là mấy thằng hiền khô mà chăm học thôi. Bọn nghịch nghịch thì mình không thân lắm, chỉ là xã giao thôi. Còn thằng Tùng thì khác, quanh nó là một lũ “nghịch ngợm và mắt dạy”.
Tiết ra chơi hôm đó, mình đi từ dưới lớp lên, qua bàn chỗ nó đang ngồi chơi. Nó thò chân ra nó ngáng chân mình. Thật sự là mình không để ý, vấp ngã quả đấy mình phải vội chống tay xuống nền nhà xước hết hai bàn tay, vai bị đập vào cái ghế ê ẩm hết cánh tay. Thấy mình bị ngã vậy em từ phía trên chạy xuống hỏi xem làm sao. Còn nó thì ngồi cười. Mình ngồi dậy bảo em là mình không sao cả. Nhưng có lẽ em cũng đoán ra nên em nói : Tùng ông làm cái gì thế? Nó bảo là tôi có làm gì đâu rồi lại cười. Mình lắm chặt tay em rồi nhìn em mình lắc đầu vài cái rồi bảo thôi bỏ đi. Mình đi về chỗ ngồi mà cái vai cảm thấy đau nhói. Nhưng cũng có lẽ vì thế mà mình cảm nhận được tình cảm mà em dành cho mình. Đau thì vẫn đau nhưng cũng vui hơn. Ngồi vào bàn mình dặn em là thôi không nhắc đến chuyện này nữa, và bắt em hứa là lát về không được nói gì với nó. Nói thật là cũng một phần là mình sợ, nhưng phần lớn là mình không muốn làm to chuyện, không muốn đẩy em vào chỗ khó xử vì thế mình muốn bỏ qua cho nó. Dù sao mình cũng không có vấn đề gì. Em cũng đồng ý với mình nhưng vẫn tỏ ý không bằng lòng. Rồi em hỏi
– Cậu có đau không?
– Đau chứ nhưng mà vui!
– Còn đùa được nữa.
– Thì tớ nói thật mà, vui vì sự quan tâm của cậu dành cho tớ.
– Hihihi, thế giờ còn đau nữa không?
– Hơi rát tay tý với cả bị đau chỗ vai này thôi. Đập vào cái ghế chỗ dưới đấy may mà không sao.
– Đâu tớ xem nào!
– Thôi đang ở trong lớp đấy, không ngại hả? Tớ không sao đâu, chút nữa là khỏi thôi mà.
– Uhm, tớ biết rồi
Học hết tiết 3 tiết 4 mà vẫn thấy đau chỗ vai đấy. Mình bảo em là mình ra ngoài một tý. Đi xuống phòng y tế xin miếng cao dán vào, bỏ áo ra mới thấy chỗ vai bị tím bầm vào, dán miếng cao vào rồi kéo áo lên chào chị ở phòng y tế rồi đi lên lớp. Ra đến cửa phòng thì nghe tiếng em gọi. Thấy em ở đấy mình cũng giật mình, không nghĩ em sẽ đi theo mình xuống dưới này. Ngồi xuống cái ghế đá với em, em lại hỏi
– Cậu có làm sao không? Cậu nói thật đi.
– Tớ không sao mà!
– Cậu còn dấu nữa là tớ giận bây giờ đấy!
– Hihihi, thì không sao thật mà, chỉ bị tím ở vai thôi chứ có làm sao đâu!
– Còn không làm sao ah, tím hết cả vai rồi mà còn dấu tớ! (Mặt sắp khóc nhè)
– Thôi thôi, tớ xin lỗi. Nhưng không làm sao thật mà, dán cao vào từ giờ tói tối là hết thôi. Cúi vào tai em nói nhỏ “Đừng có khóc nhè, xấu lắm tớ không thích đâu”
– Hixx, ai thèm khóc chứ. Biết thế không thèm đi xuống ngồi trên lớp cho sướng.
– Uhm thôi tớ biết rồi, biết là cậu quan tâm đến tớ mà. Nhưng mà thôi đi lên lớp thôi. Tý về đi ăn bánh khoai nhé!
– Nhưng mà tớ sợ về muộn thôi.
– Uhm, thôi lên lớp đã có gì lát tính sau.
(Lúc đó em thấy mình đi xuống nên cũng đi theo sau nhưng mình không để ý nên không thấy. Lúc mình dán cao em ở ngoài nhìn thấy vai mình bị thâm tím nên ra ngoài ngồi ở ghế đá chờ. Đầu tiên mình không biết vì chỉ nghĩ là em thấy mình xuống phòng y tế nên hỏi mình thế, mà bảo giận nên sợ thì mình nói thôi. Nhưng sau này em kể lại thì mình mới biết)
Rồi hai đứa đi vào lớp, lên đến lớp thì cô giáo đã vào lớp rồi. Hai đứa xin cô cho vào lớp thì thấy cô giáo cứ nhìn nhưng cũng cho vào. Bọn dưới lớp nó cứ nhìn theo mình với em, chắc cũng đoán được là mình với em là 1 đôi rồi, trong lớp mà, làm sao mà dấu mãi được. Phía cuối lớp, thằng Tùng cứ nhìn mình. Mình vẫn giữ sắc mặt hoàn toàn bình thường vào chỗ ngồi. Học hết tiết cuối hai đứa quyết định đi ăn bánh khoai. Nhưng mà lần này không phải đi ăn hai đứa nữa mà rủ thêm thằng bạn mình với lại đứa bạn gần nhà em đi ăn chung. Vừa là lát mình đi về có hai thằng kia về cùng còn em cũng có người đi về cùng luôn. Vào bàn ngồi ăn mấy đứa chúng nó hỏi dồn dập mình với em như là hỏi cung ý. Thôi thì toàn bạn thân nên mình với em cũng nhận. Ăn bánh khoai chấm tương ớt vào mùa đông thích lắm nha. Ăn hết 8 cái bánh khoai rồi chia tay nhau ra về. Mình lại dặn em là về thì gọi cho mình, em gật đầu rồi bảo khẽ nói với mình – Vâng em biết rồi. Anh đi cẩn thận nhé. Mình ngạc nhiên lắm nhưng cũng quay sang nói với em: – Uhm, em về cẩn thận nhé. Vui không tả được…
Mình với thằng bạn thong dong đi về. Hôm nay đi chậm không đi nhanh được, về đến nhà thì thấy mẹ đang nghe điện thoại. Thấy thế mẹ gọi mình vào nghe điện thoại có bạn gọi. Vào nghe điện thoại, em hỏi luôn:
– Sao hôm nay về muộn thế, mọi hôm anh về trước em cơ mà.
– Thì hôm nay Anh đi chậm mà. Em về lâu chưa?
– Em vừa về đến nhà xong thì vào gọi cho Anh luôn, mà mẹ Anh nghe máy.
– Uhm, Anh không sao đâu. Em tắm rồi đi ăn cơm đi nhé.
– Anh nhớ xoa dầu vào chỗ tím ý cho nó tan máu ra nhé.
– Uhm, bibi em nhé
Cúp máy xuống thì mẹ hỏi là ai thế, sao vừa về đã gọi rồi. Quay sang cười híp mắt vào nói với mẹ: – Bạn con ý mà, mẹ đừng nói với bố nha, không bố đánh con chết. Mẹ nhìn mình cười bảo – Cha bố anh, học hành cho nó cẩn thận. Học dốt ông ý đánh cho thì trời cứu. Mình nhanh nhảu trả lời – “Vâng con biết rồi mà. Con yêu mẹ nhất trên đời”. Rồi mẹ giục đi tắm đi không lạnh.
Tắm xong đi ăn cơm rồi lại đi học. Nhưng thực sự là hôm nay rất vui, học cũng vào nhanh hơn mọi hôm, không như hôm đầu tiên mới yêu. Vậy là một ngày đầy kỷ niệm nữa lại trôi qua. Mình lại nhanh chóng lưu nó lại vào trong cuốn Nhật Ký. Viết xong còn đang miên man suy nghĩ thì đã thấy em trong giấc mơ của mình.