VN88 VN88

Truyện 16+ mới nhất: Ký ức tuổi học trò

Trời lạnh ngủ không muốn dậy tý nào cả, năm trong chăn mà không muốn ra bước ra ngoài vì vẫn còn buồn ngủ. Có điều là sáng sớm bố mẹ đi làm, chị thì không có nhà (học đại học sư phạm HN năm 2) nên chẳng ai bắt mình dậy cả. Thế nên mình cứ ngủ đến lúc nào chán thì thôi. Đang còn ngáp ngủ thì có chuông điện thoại, ngồi dậy khoác cái áo ấm chạy ra nghe điện thoại:

– Alo ai đấy ah? (vừa ngáp vừa run vì lạnh)
– Anh ah, Em gọi xem A dậy chưa?
– Anh mới dậy, lạnh quá em ạ.
– Sao dậy muộn thế A, hơn 8h rồi còn gì.
– Thì lạnh quá anh chẳng muốn dậy nữa, cứ nằm trong chăn thôi. Thế em đang làm gì đấy?
– Em cũng lạnh quá, mẹ đi bán hàng em ở nhà một mình chẳng biết làm gì cả, nên gọi cho Anh thôi.
– Sao em không bỏ sách ra học bài đi, chiều nay kiểm tra đấy.
– Uh nhỉ, em quên mất đấy. A học đi rồi chiều chỉ em nha.
– Em khôn thế.
– Thế có chỉ bài cho em không?
– Uh, thôi được rồi. A đi đánh răng rửa mặt đây.
– Ê ê cái đồ mèo lười, hihi

(Có 1 chi tiết mà mình đã quên không nhắc tới đó là: Bố em mất từ năm em học lớp 6, nhà chỉ có mẹ với một người Anh trai. Anh em thì đi du học rồi. Giờ ở nhà chỉ có 2 mẹ con thôi. Mẹ em thường đi bán hàng nên sáng em ở nhà một mình. / Do chap trước tua đi nhanh quá nên đã quên mất chi tiết này trong một lần nói chuyện tâm sự với em)

Tắt máy đi đánh răng rửa mặt cái. Vào ôn lại bài với lại làm một số bài tập mà ông thầy cho. Cắm cơm rồi chờ mẹ về nấu canh với đồ ăn thôi (mình không biết nấu ăn). Hôm nay gần 11h mẹ mới về. Bảo mẹ nấu cơm để mình còn ăn đi học sớm. Từ lâu rồi mình và em đã có thói quen là đi học sớm. Ăn xong, (trời lạnh ko dám tắm nữa) mặc quần áo và không quên quấn cái khăn của em đan, chuẩn sách vở rồi đi học. Đi đến gần trường thì thực sự là lúc đó mình không chú ý, mải nghĩ cái gì đó thế là bị cái xe máy đi ngược chiều nó tông vào. Bị mấy thằng ngồi trên xe máy nó nhảy xuống nó đạp mình mấy cái. Đến giờ vẫn nhớ cái vụ đó (2 thằng chó đấy nó đi ngược chiều, nó tông vào mình, ngã đã đau rồi lại còn bị bọn nó đá nữa). Cái ***g xe bị méo còn xe thì không làm sao. Hôm qua đã bị ngã đau hết cả vai, hôm nay lại thêm vụ này nữa. Hixx…Đi vào trường, ngồi nghỉ một lát rồi chỉnh lại quần áo đầu tóc cho gọn gàng rồi đi lên lớp.

Vừa lên đến lớp đã nhìn thấy em ngồi ở bàn chờ, cảm giác như là đang trông ngóng mình thỉ phải. Mình vừa vào lớp, ngồi xuống bàn thì em hỏi luôn:

– Sao hôm nay A đến muộn thế
– Tại hôm nay nhà anh ăn cơm muộn em ạ.
– Em nhìn nhìn mình rồi hỏi: sao quần áo A làm gì mà bẩn thế? Sau lưng toàn đất thế này?
– Không biết trả lời em sao nữa … ậm à ậm ừ
– Sao A không nói, hay A đánh nhau với ai phải không?
– Đâu đâu có, anh có biết đánh nhau đâu mà đánh ai chứ.
– Thế A làm sao anh nói đi, không được nói dối em!
– Thì … rồi kể lại cho em chuyện vừa xảy ra
– Vậy tại sao lại dấu em
– Thì A chỉ không muốn làm em phải lo lắng thôi mà.
– Thế A có bị làm sao không, tay A còn đau nữa không?
– A không sao nữa rồi. Thôi chuẩn bị sách vở đi còn học bài nữa em.
– Không được dấu em cái gì đâu đấy nhớ chưa!
– Hiihii, a biết rồi. Nhưng cười lên cái cho A vui đi nào, mặt cứ thế kia thì làm sao mà A hết đau được!
– A này nhớ, cứ trêu em…

Không nói chuyện đó nữa, ngồi nói chuyện bài vở lát còn thi. Một lát sau thì vào ngồi học, học hết tiết 1 với tiết 2 thì nghỉ ra chơi. Lát tiết 3 kiểm tra nên mình với em ngồi học, chỉ bài cho em những chỗ em hỏi. Dạo này tiết nào cũng cầm tay em, ít thì 1, 2 lần mà không thì lúc nào tranh thủ được là lại cầm tay em.
Vào tiết kiểm tra mình làm bài nhanh lắm, làm xong sớm trước 10p. Mà chữ mình khá xấu nên em đọc không được, mình phải chỉ lại cho em. Cuối cùng thì em cũng làm xong, hết giờ thì nộp bài, mình với em ngồi cười, hai đứa vui ơi là vui, lúc mới yêu nhau chỉ cầm tay nhau thôi, không như các bác trên này, yêu vài ngày đã đưa em đi chỗ nọ chỗ kia rồi. Cái quãng thời gian đó với em nó vui lắm, thật sự là một tình yêu rất trong sáng. Mình và em luôn lo lắng cho nhau, em gần như đã không còn ngại gì nữa cả. Lúc nào mình với em cũng bên nhau, nói chuyện với nhau suốt cả buổi.

Đến khi về, hai đứa quyết định đi mua một cái gì đó để ăn mừng vì hôm nay làm bài kiểm tra khá tốt. Ra chợ chiều ăn bánh rán nóng (bánh rán bằng bột gạo nếp với đỗ xanh), mình và em đều thích ăn bánh mà rán vừa chín tới, bột vẫn còn mềm. Ăn ngon hơn là bánh đã rán ròn, ăn nó cứng không khoái lắm. Ăn mỗi đứa được 2 cái là ngấy không ăn nữa. Ra mua thêm 2 xâu thịt nướng rồi đi về để em còn về cho sớm. Người vẫn còn đau ê ẩm nhưng không sao. Đi về đến nhà, bảo mẹ đun nước để lát nữa tắm, vào phòng cất sách vở, cởi quần áo ra nằm nghỉ một lát. Đến lúc chuẩn bị đi tắm thì em gọi điện bảo em về đến nhà rồi …(thành thói quen của mình với em rồi) Tắm thật nhanh cho khỏi lạnh, rồi lên nhà chùm chăn kín mít. Và sự việc vẫn diễn ra như mọi ngày (tắm – cơm – đi học – ngủ)

Thời gian cứ như vậy trôi qua. Mình và em nói chuyện nhiều hơn, tâm sự cũng nhiều hơn, nhưng chưa bao giờ đi quá cái giới hạn là chỉ cầm tay nhau. Sau một thời gian khá dài kể từ ngày mà mình nói thích em, chưa lần nào mình và em ôm nhau cả, vì sự ngượng ngùng của tuổi trẻ hay cũng có thể là do sự nhút nhát của mình chăng hoặc cũng có thể nó là vì một tình yêu trong sáng … Có lẽ là vì tất cả những lý do đó. Nhưng mà trong sáng khi ta còn trẻ thôi, càng già thì nó phải càng “tối tăm” đi chứ.

(kể qua về ngày Noel năm đấy tý – Mình với em thì không đi chơi đêm noel được vì mẹ em không cho đi chơi tối. Nên trước hôm đó em tặng cho mình một tấm thiệp Noel còn mình thì tặng em một cây thông Noel nỏ bằng cái ly thôi có dán chữ I love you ở trên cái cây đó nữa thế là em quay sang thơm vào má mình một cái bảo là cám ơn mình ….)

Vẫn chưa có một lần nào mình đến nhà em chơi cả, nơi duy nhất để hai đứa gặp nhau nói chuyện với nhau là trường học và điện thoại. Tết cũng gần đến rồi, không khí tết cũng bắt đầu xuất hiện trên mọi nẻo đường. Mà học sinh thì vẫn đi học, chứ chưa được nghỉ. Hôm đó là tối thứ 7, em gọi điện cho mình bảo:

– Anh ơi, mai mẹ em đi Quảng Ninh 2 ngày mới về hay sáng mai A lên nhà em chơi nhé (vì có nhiều lần mình nói với em là cho mình về nhà em chơi nhưng em không đồng ý vì mẹ em ở nhà)

– Uhm, sáng mai A lên. Hỏi lại đường đi lên nhà em rồi vào làm một giấc

Hôm sau, chả ai gọi mà 7h sáng đã dậy rồi. Mọi thủ tục nhanh lắm, quần áo … rồi bảo với mẹ là hôm nay con đi chơi nhà bạn, trưa không về ăn cơm. Mẹ cũng đồng ý vì dạo này học tập tốt nên bố mẹ cũng dễ tính. Đi theo đường mà em chỉ rồi cũng đến nơi. Trên đường đi mình đi qua một cái chợ, giữa chợ có một bà ngồi bán hoa. Lúc đầu toàn nhìn thấy hoa cúc vạn thọ vàng với trăng nên cũng không định mua. Đi qua nhìn thấy một bông hoa hồng to mà đẹp nữa. Thế là quay lại mua luôn một bông (bỏ vào trong cặp để vào giỏ xe). Đến cái nhà mà giống với miêu tả của em, chưa biết là mẹ em đã đi chưa hay vẫn ở nhà, cũng không biết đây có đúng là nhà em không nữa. Đúng là chẳng biết làm sao nữa (đó di động như bây giờ thì khỏi phải nói) thì may quá thấy cái bưu điện ở đó. Vào gọi điện cho em thì em bảo là mẹ đi rồi, A ra đi em ra cửa đợi.
Quay lại đi đến cửa nhà thấy em đã đứng ở trước cửa rồi. Nhà em cũng bình thường thôi, nhà mặt phố nhưng chỉ xây theo kiểu nhà cấp 4. Có phòng khách, 2 phòng ngủ và nhà bếp. Nói chung là nhà cửa bình thường nhưng nội thất thì đầy đủ…

Vào nhà em rót cho mình một cốc nước ấm, uống cái rồi mình bảo với em :
– Em ơi Anh thấy đói quá, em có gì ăn không. Sáng nay đi A chưa ăn gì cả
– Hôm nay mẹ đi sớm chẳng mua gì cho em cả, hôm qua đưa tiền bảo em sáng nay ở nhà nấu cơm mà ăn thôi

– Thế tối em ngủ ở nhà một mình ah?
– Không! Em rủ đứa em con nhà bác em sang ngủ cùng, ngủ một mình sợ ma lắm!
– Hii hii, thế ah
– Mà anh hỏi thế để làm gì, có ý đồ đen tối gì phải không? hihihhi
– Hix, em nghĩ A xấu thế hả? A chỉ lo em ngủ một mình thì em sợ thôi chứ không có ý gì cả. Kể cả là em có bảo A cũng không dám ở lại đâu. Bố A diết chết.
– Thôi, em biết rồi, làm gì mà ghê thế … Hay em rang cơm cho A ăn nhé?
– Eo, sáng mà ăn cơm rang thì chết ah?
– Thế có ăn không?
– Uhm, thôi thế cũng được. …
Ngồi chơi, đi vào phòng của em, toàn là tranh ảnh của mấy anh ca sĩ Hàn Quốc … Sách vở thì toàn sách tiếng Anh với truyện tranh Conan.
– Anh tham quan xong chưa? Xong rồi thì ra ăn cơm đi này.
– Hiihii, xong rồi. Mà tý nữa A chụp cho mấy kiểu ảnh của anh mà dán vào phòng. Đẹp trai như A mà không dán, dán mấy cái thằng Hàn Quốc tóc dài như con gái ý thì dán làm gì
– Ban nhạc thần tượng của em đấy, còn A xấu như ma ai thèm nhìn mà dán chứ?
– Ờ được, xấu mà cũng có người thích đấy chứ bộ!
– Thôi A ăn đi cho em nhờ, ăn xong tự đi rửa bát nha…
Hai đứa ngồi ăn, ăn xong mình đi rửa bát cho cả em luôn (em bảo là em đùa thôi, để em rửa cho nhưng mình bảo là thôi để A rửa cho không lạnh …). Nhìn mặt em vui lắm, em đi vào phòng em, mình thì rửa bát, rửa xong tay vẫn còn ướt, mình đi vào phòng em lấy hai bàn tay áp lên mặt em. Em hét lên kêu lạnh rồi đẩy mình ra. Em chưa kịp đẩy ra thì tay mình đã cầm được tay em.
– Khiếp, tay A lạnh thế, bỏ tay em ra đi nào
– Thế em có sợ không?
– Sợ, em sợ A rồi, bỏ tay em ra đi mà!
– Thế A không bỏ ra thì sao nào?
– Không bỏ là em giận đấy.
– Kệ anh không bỏ ra đâu, A muốn cầm tay em đến tối cơ!
– A cầm được A cứ cầm đi – nói rồi em quay mặt đi giận mình thật!

Quay sang ấn ấn vào người em mấy cái em cũng lặng yên không nói gì, thôi chết giận mình thật rồi. Chợt nhớ ra bông hoa trong cặp, thế là bỏ tay em ra mình đi ra ngoài. Đi ra đến cửa thì em hỏi là A đi đâu đấy. Mình bảo là E không nói chuyện với A nên A đi về … Em nói thế A về đi. E tưởng là mình không dám đi về nên mới nói thế đấy mà (nhưng đúng là mình có đi về đâu, mình chỉ đi ra lấy hoa thôi mà). Mình đi ra lấy bông hoa vuốt vuốt lại tý vì để trong cặp nó hơi bị dập một tý rồi bỏ vào đằng sau lưng. Đi quay lại vào phòng em thì thấy em đang định đi ra ngoài. Hai đứa nhìn nhau, em hình như sắp khóc rồi thì phải mình đưa bông hoa lên

– Tặng em này! Đừng giận A nữa nhé.
– Em không thèm – rồi lao vào hai tay đấm vào ngực mình.
– Anh xin lỗi mà, chỉ muốn làm em bất ngờ một tý thôi, hihihi

Rồi mình vòng tay lại ôm lấy em. Em đang đánh thì bị mình ôm lại không đánh được nữa, hai đứa nhìn nhau, mặt em thì càng lúc càng đỏ, em muốn đẩy mình ra nhưng mình lại ôm chặt hơn, rồi từ từ em cũng ôm lại mình. (trời mùa đông mặc quần áo dầy nên cũng không có cảm giác gì cả chỉ có cảm giac tinh thần thôi)

– Em ghét anh lắm!
– Thôi, cho A xin lỗi nhé – mình khẽ kéo em ra rồi đưa bông hoa trước mặt em!
– Hai hàng mi đang dưng dưng lệ, em nhận bông hoa rồi cười một tiếng

Mình với em nhìn nhau một lát, hai dòng nước mắt em rơi. Mình và em từ từ lại gần nhau hơn. Đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ nhàng một cách chậm chạp rồi ôm lấy em, em cũng ôm lấy mình. Một nụ hôn đầu tiên thật đáng nhớ, vị mặn của nước mắt, vị ngọt ngào của tình yêu …, rời đôi môi em, mình lấy tay lau nước mắt cho em và nói:

– Cho Anh xin lỗi em nhé!
– Vâng. Nhưng A phải đền em đấy!
– Uhm, anh sẽ đền em hết cuộc đời này. Hãy để cho A nắm tay em đưa em đến những nơi mà chỉ có anh và em, em nhé!
– Em cười rồi nói, cái miệng anh dẻo như kẹo thế kia thì ai mà tin được chứ?
– Dẻo như kẹo thì em ăn đi, A đền em cái miệng của A luôn đấy!
– Em không thèm đâu!
– Vừa ăn rồi mà còn chối. Cho A thơm cái nữa nhớ …
– Còn lâu, đấy là Em bị A dụ dỗ thôi. Còn bây giờ thì đừng có mà mơ…

Em vừa nói hết câu mình lại kéo em vào hôn em lần nữa. Lần này thì em chống cự lại một tý, miệng ư ư nhưng rồi lại cuốn theo nó. Vẫn chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng như phim hàn quốc thôi.
Thời gian trôi nhanh thật đấy, mói được có một lát thôi mà đã gần 11h rồi. Mình bảo em là thôi đi nấu cơm thôi.

Đèo em ra chợ mua một ít đồ về nấu cơm – thịt, đậu rán, hành tươi, rau cải cúc … Mình cùng phụ giúp em nấu bữa cơm trưa. Gần 12h mới xong được bữa cơm. Một bữa cơm thật sự đáng nhớ “suốt cuộc đời này A sẽ không thể nào quên được bữa cơm hôm đó”.

Ăn xong hai đứa cùng rửa bát. Rửa xong thì hai tay lạnh cóng, em thò tay lên đặt vào má mình. Mình đưa tay lên giữ chặt lấy tay em. Em tưởng mình sẽ kéo tay em ra nhưng không phải thế. Mình đặt lên tay em và nói:
– A sẽ sưởi ấm cho em đến hết cuộc đời này!

Nghe được câu này thì em không nói gì cả, khẽ đưa tay xuống ôm mình và “tựa đầu vào vai anh”. Một giây phút thật là đáng nhớ. Từ từ và rất chậm, mình và em cùng bước vào phòng và đến chiếc giường kia. Cả hai cùng ngả xuống và nằm trên chiếc giường của em, ôm chặt em vào lòng …

VN88

Viết một bình luận