Tối đến chúng tôi đang cười nói thì tôi chợt ngưng. Chị Tuyết ngẩn gương mặt với chiếc khăn đen bịt trên mắt hỏi:
– Có gì vậy em?
Tôi nói với chị:
– Bữa cơm này là bữa cơm cuối, chút nữa em sẽ chở chị về.
Chị im lặng cúi đầu ăn cơm, không nói một lời. Sau buổi cơm tôi bận quần áo đàng hoàng cho chị. Xong xuôi, tôi cầm tay chị định dắt ra khỏi phòng thì chị kéo tôi lại, chị ngập ngừng nói:
– Không lẽ lại chia tay như vậy sao? lạnh lùng quá!
Nhìn chị đứng giữa phòng dưới ngọn đèn mờ, lần đầu tiên tôi thấy chị đẹp, một vẻ đẹp thật lạ lùng. Tim tôi như se thắc lại.
Tôi ôm chị vào lòng, rồi lần đầu tiên tôi hôn lên môi chị. Cả mấy năm sau tôi vẫn còn nhớ đến nụ hôn này,một nụ hôn trong đó lẩn lộn bao nhiêu cảm xúc, mâu thuẩn. Chị vụng về hối hả hôn trả lại tôi. Một nụ hôn làm người tôi bay bổng đi thật xa, ra ngoài không gian và thời gian. Lưỡi của chị và tôi quyện vào nhau, hòa lẩn với nước mắt mằn mặn của chị. Tôi quỳ xuống, hai tay tuột quần của chị xuống sàn rồi tôi kéo vạt áo dài của chị sang bên để dụi mặt vào mu lồn ấm áp của chị mà hít thở. Chị đứng đó cho tôi nút lồn lần cuối, chị rung rẩy trong im lặng, hai tay bị trói của chị ghì chặt đầu tôi vào lồn của chị.
Cuộc sống vẫn tiếp tục như bình thường, chị Tuyết về nhà giữ kín bí mật của chị. Tôi thì giả mù giả điếc, không dám động đậy. Chị Tuyết vẫn giữ cái bề ngoài khắc khe của chị, nhưng bây giờ tôi đã biết đó chỉ là bức bình phòng để bảo vệ cho chị, ai có biết là trong chị đầy đam mê nóng bỏng? Một vài lần tôi nhìn lén thấy chị đứng buồn buồn nhìn mơ màng ra nơi chân trời xa, như nhớ về một quá khứ đầy kỷ niệm.
Rồi chị héo dần như một cây hoa không nhận được nước mưa. Chị ít nói hơn, thầm lặng hơn. Nhiều ngày chị ủ rũ không nói một lời. Vân ngạc nhiên cố tìm đủ mọi cách để làm vui lòng người chị thương yêu của mình. Tôi còn xót xa nhiều hơn nữa vì dù sao tôi cũng biết nguyên nhân của sự héo tàn đó, mà chính tôi là thủ phạm. Tôi cũng phải tự thú nhận là tôi biết mình đã thương chị Tuyết, thương đây không phải là thương hại, mà thương vì có một cái gì đó kỳ lạ gắn bó tôi với chị. Có lẽ đó không phải là tình yêu như tình yêu giữa tôi và vợ tôi, nhưng đây là một loại tình cảm khác, nhẹ nhàng hơn nhưng cũng không kém phần sâu sắc.
Hôm đó trong buổi ăn cơm chiều, vợ tôi đưa một lá thư cho chị Tuyết:
– Nè chị, có thư cho chị đây, em quên đưa hồi sáng.
– Chà, tuồng chử nào nghuệch ngoạc như chử con nít, chắc là của học trò.
Chị Tuyết xé lá thư ra đọc. Mặt chị thay đổi không ngừng, rồi chị gục đầu xuống bàn, đôi vai chị rung động vì chị đang khóc một cách thầm lặng. Vân ngạc nhiên nhìn tôi, tôi ra dấu cho Vân ngồi im để tôn trọng giây phút đó của chị Tuyết. Một lúc sau, chị ngẩn đầu lên, gương mặt chị nhòe nước mắt nhưng mắt chị lại sáng long lanh. Vợ tôi lo lắng hỏi:
– Có gì không chị?
Chị Tuyết lắc đầu đứng dậy bỏ vào phòng. Vân nhìn tôi, tôi mỉm cười:
– Chắc không có gì đâu mà, anh dám chắc như vậy.
Mà tôi dám chắc như vậy vì chính tôi là tác giả của lá thư đó.
« Chị Tuyết,
Cả năm rồi, chị có khỏe không? Phần em thì em phải đi xa đến hôm nay mới về lại thành phố. Nhớ đến chị nên em viết vài hàng cho chị đây. Chắc chị còn nhớ chuyện đã xẩy ra cáchđây đúng một năm, 3 ngày tuyệt vời … chị đã cho em biết bao sung sường. Chị còn nhớ không? Em thì vẫn còn nhớ, em nâng niu kỷ niệm đó. Em thèm gặp lại chị. Chị có cho phép không? Em chỉ e ngại là chị đã vùi kỷ niệm đó vào xọt rác rồi! nếu chị cho phép thì em cũng xin đặt điều kiện với chị: em mong muốn hoàn cảnh của lần này sẽ giống như lần trước. Chị đừng nghĩ lầm, không phải em cần phải bắt cóc chị nữa đâu, nhưng em mong muốn chị chấp nhận đến gặp em với chiếc khăn đen bịt vào mắt. Em muốn thương yêu chị nhưng em không thể lộ mặt ra được vì nhiều nguyên nhân riêng. Em ước mong được chị chấp nhận lời yêu cầu, hay đúng hơn là lời khẩn cầu của em. Nếu được thì tối ngày thứ bảy, chị đến địa chỉ này. Chị tự bịt mắt rồi em sẽ đến « bắt cóc » chị 3 ngày.
Chị Tuyết, em nhớ chị lắm. Hãy đến với em. »
Tôi biết là chị sẽ đến với tôi nhưng tôi thì thật sự, tôi không biết mình sẽ đi về hướng nào. Tôi như người thủy thủ đã mất cái la-bàn, cứ tiến tới mà không biết là hướng đó có đúng hay không! tôi chỉ biết là khi chị đến với tôi, tôi sẽ mừng rỡ mở rộng hai tay ra đón chị, tôi sẽ âu yếm nâng niu chị, tôi sẽ hôn chị nồng nàn rồi tôi sẽ làm cho chị rên lên vì sung sướng, và nếu chị đồng ý thì tôi sẽ lấy trinh tiết của chị, sẽ làm tình với chị cả ngày … nhưng rồi sau đó thì sao? tôi sẽ có đủ can đảm để yêu chị ngoài ánh sáng hay không? Tôi có dám thú thật với chị không? và nếu tôi có dám nói tất cả sự thật cho chị nghe thì cái gì sẽ xẩy ra? tôi không có câu trả lời. Tôi chỉ biết phó mặc cho định mệnh đưa đẩy. Hiện tại thì tôi chỉ biết là tôi nôn nóng chờ đến ngày thứ bảy để được ôm chị vào lòng. Để được thương yêu chị ….