Truyện gay có hình này là câu chuyện tình ái đồng tình nam cực năng chỉ dành cho những ai đã trên 18+.
Đã quá Út ơi, sướng lắm Út, Út nuốt sâu cho nữa nha Út, ừ..đã lắm Út, anh Hai sướng lắm Út
Cu anh Hai to quá làm tôi bị gạc thở và chóng bị mõi mồm, nhưng giờ đã hiểu đó là cảm khoái của anh nên tôi cố gắng , vì ảnh nói là ảnh hạnh phúc…
Đọc truyện gay 18+ Mút buồi cho anh rể
Hai chị em tôi mồ côi từ nhỏ, cả hai nương tựa vào nhau mà sống. Chị Hai tôi làm nghề đưa đò ở nhánh sông Cổ Chiên, thưở ấy kinh tế còn nghèo nàn lạc hậu. Người dân hai bên bờ Tiền Giang –Vĩnh Long thường qua lại bằng phương tiện này, chị Hai cũng theo đó mà mưu sinh. Chị nuôi cho tôi ăn học . Chị Hai tôi đẹp lắm. Gương mặt khả ai, mái tóc châm ngang lưng. Nón lá che nghiêng trong những phiên tan chợ, những buổi chèo đò đưa khách sang sông. Hàng ngày có biết bao nhiêu trai tráng đi đò ngỏ lời tán tĩnh chị nhưng chưa một ai lọt vào mắt xanh. Rồi một hôm có một anh bộ đội đi đò. Anh ấy bây giờ là anh Hai tôi . Nhìn thấy chị xinh đẹp nên anh ngỏ lời làm quen. Anh đọc hai câu thơ trêu gẹo chị tôi là
“bây giờ Mận mới hỏi Đào, vườn hồng đã có ai vào hay chưa?”
Xem phim gay làm tình cùng anh rể
[/cspasswordcode]
Chị biết anh trêu chọc nên chỉ nghiêng nón dấu mặt cười ngượng ngùng. Năm chị 18 tuổi chưa biết mùi đàn ông. Hữu duyên gặp anh bộ đội phong trần mà lòng xao xuyến. Tướng tá và khuông mặt anh Hai tôi đẹp lắm. Anh cao trạc 1 mét 8, nước da ngâm khõe khắn, hàm răng trắng ngà. Rồi từ đó chị Hai đã phải lòng anh ấy. Doanh trại của anh ấy nằm bên kia bờ Vĩnh Long, anh thường được về phép thăm chị. Có hôm anh mang cả bó hoa bằng lăng tặng cho chị. Cứ thế về lại rồi đi. Rồi trong một đêm đò đưa vắng khách, chị hai tôi đã trao cho anh ấy cả cuộc đời mình với một lời hứa hẹn là ra quân anh sẽ cưới em. Anh ấy đã làm đúng như lời đã từng hứa với chị Hai. Anh biết chị em tôi mồ coi nên anh không phản đối gì khi chị hai yêu cầu được rước tôi về sống cùng anh chị
Tôi từ nhỏ đã không có cha, không có anh trai, tôi khát khao được dìu dắt bởi vòng tay rắn rỏi của một người đàn ông. Và anh Hai là người mà tôi quý trọng và tôn kính nhất. Anh hết mực thương vợ, lo cho cả em vợ. Chúng tôi sống bên nhau đầm ấm . Thời gian thấm thoát trôi qua, vật đổi sao dời. Chiếc cầu Mỹ Thuận đã xóa sổ bến đò xưa. Chị Hai tôi đã ngưng việc đưa đò mà mở một quán nước ở gần đó. Kể từ đó tôi thấy tình cảm của chị hai đối với anh Hai mờ nhạt dần. Trong một lần đi học về tôi nhìn thấy anh Hai cặm cụi đun nước. Rồi Anh bưng lên bàn hai tô mì gói gọi tôi cùng ăn. Nghĩa lại thời gian gần đây chị hai thường lơ đểnh bỏ mặc anh nên tôi dò hỏi. Anh cứ cười cười bảo “ăn mì cũng ngon” nhưng tôi đã hiểu là tình cảm của anh và chị đã rạn nức. Hờn giận và xót cho anh Hai nên ăn xong tôi chạy ào ra quán tiềm chị. Nhìn thấy chị đang tay trong tay với một gả đàn ông khác nên tôi tức giận mắng chị. Chỉ kéo tay tôi ra ngoài rồi nói “ Em còn nhỏ em chưa hiểu gì đâu Út, em đừng có nặng lời mắng chị” Nghe lời giải thích xuông rất vô trách nhiệm nên tôi không ngừng ngại trì trích chị “ Em không hiểu chuyện gì còn chị thì hiểu chuyện sao? Chị sao có thể đối xử với anh Hai như vậy? Chị không còn nhớ từ thời cực khổ đưa đò hả? chị quên rồi sao chị Hai? Nếu không có anh Hai chị em mình có ngày hôm nay không” .