-Trời ơi! Tôi biết ngủ đâu đây trời?-kìm chế không nổi, tôi gào lên giữa dãy nhà trọ -Bộp -Óai!…cái gì thế này? Dép đâu đâu ra đây-tôi nhìn chiếc dép nằm dưới đất gầm gừ -Thằng nào dám ném dép vào mặt ông hả?-tôi nhìn ngang nhìn dọc, quát lên. Tôi mà thấy cửa phòng nào mở là tôi xông phi chiếc dép này vào ngay -Bộp-lại một sinh vật lạ bay vào mặt tôi _Óai…vỏ chuối…grrừ…cái thằng mặt rổ chứ không ai khác? Cái thằng mặt rổ kia, mày có phải là đàn ông không?-tôi hướng về phía phòng nó nhưng mọi thứ đều im re. Trời ơi! Sao nhìn tôi giống chí phèo thế này? Đúng là dở hơi khi đứng một mình chửi nó
Cũng tại em cả, bình thường thằng đó sợ em lắm. Em lúc nào cũng quát tháo, có khi còn động tay động chân nên có bao giờ nó dám láo với tôi. Giờ biết tôi bị thất sủng. Nó mới thế này đây. Em ơi! Anh không thể sống thiếu em được đâu -Anh mặc kệ, anh đổi ý rồi, anh không đi đâu hết, anh ở đây ngủ. Ngày mai em lo mà mua quan tài hốt xác anh -………….
Chiêu dọa nạt này chắc cũng không ăn thua. Chà! Coi bộ em cứng đầu hơn tôi tưởng.
Ngủ thì ngủ. Sợ gì? Nhưng mà…Nhớ em quá! Đáng lẽ bây giờ tôi ôm em ngủ rồi mới phải. Thôi thì ngậm đắng nuốt cay để ngủ qua đêm nay vậy. -Haizzz sao đêm nay dài như vậy?-tôi nhìn lên bâu trời than thở. Chẳng biết có con chim nào bay qua thấu hiểu nỗi lòng tôi không? Sáng hôm sau
Ấm quá! Ấm quá đi. Vậy hóa ra tôi nằm mơ thấy ác mộng. Em vẫn cho tôi ngủ trong phòng đây này. HI! Biết mà, em của tôi có bao giờ đối xử tàn nhẫn với tôi như thế.
Thấy yên tâm, tôi tiếp tục nhắm mắt trong khi môi tủm tỉm cười
-Này! Dậy đi Việt Chẳng biết khách ai đến nhà mà bất lịch sự quá. Người ta đang ngủ mà kêu dậy
-VIỆT!
-Hở??-tôi dụi dụi rồi cố mở mắt, đập ngay vào là khuôn mặt bà kế bên. Trời ơi! Mặt gì thấy ghê quá. Hình như cả dãy trọ này chỉ có tôi và em là đẹp trai dễ mến thôi thì phải
-Vào nhà ngủ đi -Cái gì? Tôi đứng lên, nhìn ngang ngó dọc. Trời ơi! Thì ra không phải mơ. Tôi chính xác đã bị em đuổi
-Nhưng mà ….
Tôi bất ngờ khi thấy tấm chăn đắp lên người mình.
Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong tôi, mặc dù không được ôm em ngủ nhưng từ tấm chăn này, tôi có thể cảm nhận được tình cảm của em, hơi ấm từ thân thể em Tôi biết, biết em vẫn quan tâm tôi mà.
Cử chỉ, lời nói của em, chứng tỏ em là người mạnh mẽ nhưng nội tâm em lại khác. Em yếu đuối, dễ mềm lòng và thương người. Flashback
-Anh ơi nhà có trộm
-Vậy sao? Em có bị sao không?
-Dạ không, em bắt được hắn nhưng hắn van xin đáng thương lắm
-Thế rồi em làm sao?
-Móc tiền ra cho hắn -…….
Còn vào một lần khác, khi chúng tôi đang xem tivi
-Anh!
-ơi!
– Bà này đáng thương quá! Bị vô sinh đó
-Em lo gì, thời đại công nghệ mà. Có nhiều cách con con được lắm -Vậy em và anh đi hiến tinh trùng cho bà ta nha – Endflashback Hi! Đã bảo em của tôi rất đáng yêu mà
Chắc chắn hôm qua tôi đã bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng. Lỗi tại tôi, phải biết kiên nhẫn dỗ dành thêm chút nữa. Thế mà còn làm cao, đàn ông tự ái thì có gì tốt đâu. Bị người yêu chửi một vài câu thì thấm tháp gì
Còn cái gì mà seme vùng dậy, đúng là đầu óc tôi có vấn đề rồi. Hôm nay có phải quỳ xuống để em tha thứ thì tôi cũng làm Nghĩ thế tôi bước vào nhà nhưng em đâu rồi? Bình thường vào giờ này, em đã chiên hai quả ốp la cho tôi đi làm rồi.Được ăn đồ ăn do người yêu nấu, còn điều gì hạnh phúc hơn nhưng nếu bạn thử ăn món đó trong 365 ngày thử xem. Thật sự rất.. rất… khổ…
Đã có lần tôi ngỏ lời với em
Flashback -Em yêu à!
-Gì?
-Hi! Bây giờ anh đã có việc làm, tiền thì không phải nhiều nhưng cũng đủ cho anh và em sinh hoạt. Ngày mai chúng ta đi ăn phở bò nha
-Được
-Ye!!!
-Anh đi ăn một mình đi
-………..
-Cho anh hai phương án:
1 Tiếp tục ăn
2 Nhịn. Không chỉ nhịn chuyện ăn mà nhịn luôn “chuyện đó”
-………- -……… -Thôi be bi. Anh nghĩ lại rồi. Món này là ngon nhất
Endflashback
Haizz. Từ đó về sau, tôi tởn luôn, nhịn chuyện gì chứ chuyện đó…. cho vàng tôi cũng không dám. Nhưng nhìn nãy giờ, tôi vẫn không thấy em đâu
-Doanh ơi!
Đáp lại tôi chỉ là sự im lặng. Tôi bước gần tới tivi khi thấy tờ giấy ghi chú màu vàng lạ hoắc
“hôm nay tôi phải đi học nhóm. Ở nhà tự lo. Muốn về lúc nào thì về. Tôi không thèm quản”
Tôi đọc từng chữ em ghi, mắt như muốn khóc tới nơi. Em chỉ đang biện lý do thôi. Em đâu có hay đi học nhóm đâu, em giỏi lắm. Là một sinh viên xuất sắc, em chỉ cần học một mình bằng cách tới thư viện. Em đang giận tôi đây mà. -Giờ thì buổi sáng cũng không có mà ăn, nói đến gì ốp la Sao tôi lại ngốc thể được? Ăn món nào mà chẳng như nhau. Chỉ cần với người mình yêu, địa ngục cũng có thể biến thành thiên đàng. Giờ tôi có sống tốt đến đâu, ăn ngon như thế nào thì cũng thật vô vị. Bởi cuộc sống của tôi không có em hiện diện. Chắc chắn khi em về, tôi sẽ nói điều này
Không biết làm gì, tôi chán nản vào phòng, nằm phịch lên giường. Vùi đầu vào chiếc gối em nằm, cố hít lấy cái mùi hương bạc hà còn vương lại để thấy lòng đỡ nhớ.
Một năm nay, ngày nào tôi cũng quen việc thấy em vào mỗi buổi sáng. Lúc đó tôi sẽ ôm một cái, và còn hôn em nữa. Em cằn nhằn bảo tôi chưa đánh răng nhưng tôi mặc kệ, tôi cứ hôn. Em nói vậy thôi nhưng cũng chiều tôi lắm