VN88 VN88

Truyện khiêu dâm: Dưới một mái trường

Ông Bần mở cổng. Con bé không kịp nói gì, vứt xe đạp chỏng chơ trên sân. Nó kéo vạt áo mưa sau của ông, trùm lên đầu. Cơ thể nó lạnh lẽo, chạm nhẹ làm ông rùng mình. Ông Bần chậm chậm bước đi, cho nó bám theo phía sau. Đến hành lang lớp học, ông dừng lại.

– Mày đọc số điện thoại ba mẹ… Chú gọi tới đón cho…

– Không… Con tự về được… Con không muốn họ đón… Hết mưa là con về…

– Mày biết giờ này là mấy giờ đêm không ? Còn đòi về một mình… còn bộ dạng như vậy…

Ánh mắt ông Bần chợt dừng lại trên người con bé. Lớp vải áo dài trắng sũng nước dính sát vào thịt da. Ngực nó phập phồng, căng tràn sức sống. Cổ áo dài bung cúc gài. Chiếc cổ trắng ngần không ngấn. Gương mặt con bé thất thần nhìn ra ngoài mưa, mặc giọt nước chảy dài qua khoé môi đỏ hồng hé mở. Ông chợt thấy xấu hổ vì ánh mắt của mình.

– Mày phải đi về thôi… Phải có người đón… – Ông quả quyết bước đến Phòng Giám thị, nơi có điện thoại bàn.

– Không… Chú… Chú đừng đuổi con về… hết mưa con tự về được mà… – Con Vi chợt nghẹn ngào.

– Chú có gọi họ cũng không đi rước con đâu… Họ đâu cần con nữa… Hu hu… – Nó ngồi bệt xuống sàn, bưng mặt nức nở.

– Này… Này… Có việc gì ? Tại sao khóc ? – Ông Bần lúng túng, ông ngồi xuống bên nó, nhưng chẳng biết làm gì.

Ông Bần chậm chậm vỗ vỗ đầu nó. Đó là hành động an ủi duy nhất ông có thể nghĩ đến, như ông vẫn hay xoa đầu con Vàng.

– Chú… Hu hu… – Con bé khóc lớn hơn, khóc như bị dồn nén từ rất lâu.

Nó lao vào lòng ông, cả người run rẩy. Hơn ai hết, ông biết mình đang là điểm tựa tâm lý cho nó. Nhưng… con gái, dù sao cũng đã lớn, lại không phải ruột thịt, rưng rức trong lòng ông… Có gì đó rất không ổn. Ngực ông cảm nhận một sự mềm mại êm dịu từ rất rất lâu, ngỡ như đã quên mất. Tay nó chống dưới sàn lại vô tình cọ vào khối u lủng lẳng dưới quần ông. Ông Bần không biết làm gì… ông cũng chẳng dám mong gì hơn. Có lẽ giây phút này được kéo dài mãi mãi đã làm ông mãn nguyện.

– Ba mẹ con làm sao ? Sao lại không cần con chứ ? – Giọng ông chợt nhẹ nhàng hơn nhiều.

– Họ… Họ ly dị rồi… Mỗi người đều có người khác… Hu hu… Con như của thừa… Chẳng ai muốn nhận con để làm kỳ đà cản mũi…

– Sao lại thế… Không phải vậy đâu…

– Con.. nói… hát xì… – Con bé nhảy mũi, cả người run lên.

Ông nhìn qua vai con bé. Vạt áo dài mở rộng một bên, màu da thịt của bờ mông căng tròn cong vòng nảy nở. Ông thấy cơ thể mình nhộn nhạo lạ kì.

– Haizz… Con cảm lạnh rồi… cũng phải có người rước con thôi… mưa tới bao giờ mới dứt đây… – Ông thấy hơi thở mình dồn dập gấp gáp, ánh mắt không thể rời khỏi bờ mông của con bé.

– Không… Con không muốn về… Con gọi con Hạnh… Con gọi con Hương… Không đứa nào nghe máy… hu hu… Không ai cần con nữa hết…

– Thôi bây giờ thế này… Con vào phòng chú… hong quần áo cho khô đi… Chờ hết mưa rồi về…

Ông Bần thấy tim mình đập nhanh, thật nhanh. Cảm giác hồi hộp như lần đầu rủ con gái đi chơi, thời niên thiếu. Sẽ không có gì xảy ra… Nó còn nhỏ hơn tuổi con mình. Bất cứ người nào cũng sẽ hành động như ông vào hoàn cảnh này. Không ai để một con bé ướt nhẹp ngồi đó đến đổ bệnh, có thể còn viêm phổi. Ông luôn tự nhẩm như vậy suốt quãng đường ra sau trường. Nhưng bước chân bì bõm, bàn tay lạnh buốt của con bé níu chặt áo ông, lại làm ông chờ mong. Chờ mong gì đó…

Cánh cửa phòng xiêu vẹo khép lại. Ông Bần túm lấy cái chăn vải nhàu bẩn phủ qua sợi dây kẽm góc phòng, nơi ông thường dùng phơi quần áo.

– Con qua đó thay đồ ra…

Con bé líu ríu vén màn chui vào trong. Tiếng xột xoạt vang lên trong tai ông Bần rõ mồn một, còn rõ hơn cả tiếng mưa gió thét gào bên ngoài. Từng mảnh vải trắng sũng nước vắt lên sào. Ông Bân bước đến, tay đưa lên toan nhận lấy. Chợt thêm hai mảnh vải trắng nữa đưa lên, làm tim ông thắt lại. Hai mảnh đồ lót trắng tinh mỏng manh làm ông ngẩn ngơ thất thần.

– Chú hong dùm con… Con…

Con bé lí nhí chợt ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của ông Bần. Ông đang đứng sát bức màn, mặt nhô lên khá nhiều. Bức màn không che được bờ vai trắng hồng của con bé trước ánh mắt nóng bổng của ông.

– Ahh…

Con bé la khẽ. Mặt đỏ bừng, con rụt người xuống. Ông Bần sực tỉnh, mặt nóng lên vì xấu hổ.

VN88

Viết một bình luận