Như phần đông các cô gái sinh viên khác cùng lứa tuổi với nàng, khi nàng học đến năm thứ ba, nàng bắt đầu nghĩ đến tương lai đi lấy chồng. Và nàng đã nhận lời hỏi cưới của một anh chàng lớn tuổi hơn nàng, một người đàn ông ăn nói hoạt bát, thích bon chen sôi nổi với cuộc sống. Hai người làm lễ thành hôn ngay sau khi nàng ra Duy.
Nhưng sau khi về nhà chồng thì nàng lại thấy mất đi cái niềm vui hồn nhiên của tuổi trẻ. Chồng nàng có sự nghiệp vững bền, làm ông chủ lớn trong cái ngành bán bảo hiểm. Cũng vì cái nghề ấy mà ông chồng của nàng suốt ngày đi nhậu nhẹt với khách hàng, rồi còn mê say cờ bạc nữa. Trang thấy rất lẻ loi trong cuộc hôn nhân vô tình cảm của nàng. Nàng cần có người để giúp nàng phân tích cái tư tưởng cô đơn tràn trề. Và sau cái lần tình cờ gặp lại nhau hôm ấy, Trang và Duy thường hẹn nhau vào giờ ăn trưa để tâm sự.
Duy đã tới trước cửa tiệm ăn. Trang đứng lên vẫy tay chỉ chàng lại chỗ bàn ngồi. Hai người vui mừng tiếp đón nhau. Nhìn Trang, Duy thấy như muốn mê man trong lòng. Mái tóc dài đen óng thời nào bây giờ đã được cắt ngắn cao trên vai. Nàng rẽ ngôi từ bên phải sang, mấy cọng tóc trước mặt được uốn cao lên và giữ cong trên trán bằng keo xịt tóc, vài cọng dài rũ xuống đằng trước khuôn mặt trái xoan rạng rỡ. Nàng thấy hơi mắc cỡ dưới cặp mắt soi mói của Duy.
Bình thường thì Duy thường lắng tai nghe nàng nói. Hôm nay, nàng lại im lặng ngồi yên trong khi Duy kể chuyện. Mãi tới lúc người bồi bàn dọn thức ăn đi nàng mới mở lời.
– Duy à, có bao giờ Duy nghĩ tại sao hai đứa mình lại chơi thân với nhau thật lâu dài như vầy không?
– Tại sao Trang lại hỏi một câu hỏi kỳ cục vậy?
– Không, thật đó. Tính tình của Trang khác hẳn với Duy ….
Duy nhìn nàng thật lâu. Từ lâu nay, Trang đã nằm trong trái tim của chàng, nhưng chàng không hề đủ can đảm mở miệng nói ra cái chữ “yêu” với nàng. Một phần vì chàng tưởng Trang muốn giữ tình bạn cho thật tốt đẹp, một phần vì chàng quá “Quân Tử Tàu”. Duy thường vẫn tự nhủ tại sao hồi đó mình không ôm chặt lấy nàng một cú thì mọi chuyện có thể đã xong xuôi rồi.
Cái không gian nhỏ bé giữa chàng và nàng lúc ấy thật im lặng, khó mà diễn tả. Bất chợt Trang quay mặt lên nhìn Duy bằng cặp mắt sáng long lanh.
– Duy à … những cuộc hẹn hò của tụi mình … rồi sẽ đi đến đâu ?????
Câu hỏi của nàng như một tia sét đánh vào trái tim của Duy làm tâm thần của chàng chấn động. Chàng vẫn mặc cảm vì mình mắc cái tính “nhát gái”. Hôm nay, không biết vì bị một động lực vô hình nào thúc đẩy, Duy lại chơi liều. Chàng đặt bàn tay ấm át của chàng lên năm ngón tay dài của Trang. Chàng bóp chặt lấy bàn tay mềm mại dịu dàng ấy với đầy giác cảm hiểu biết lòng nhau …..
…
Cánh cửa phòng khách sạn đóng sập lại sau khi Trang và Duy bước vô trong phòng. Màn cửa sổ khép kín làm hai người đứng trong bóng tối mù mịt, cho dù lúc ấy đã gần 2 giờ trưa. Trong phòng không có một tiếng động ngoài tiếng rè rè của cái máy điều hòa không khí. Bất chợt Trang ôm choàng lấy Duy. Nàng đặt đôi môi nóng bỏng của nàng lên môi Duy, khao khát ngấu nghiến hôn chàng một cách thật say mê nhiệt tình. Duy hơi ngạc nhiên trước cử chỉ táo bạo của Trang. Chàng hơi bỡ ngỡ làm Trang cũng thấy mắc cỡ. Nàng vội vã buông Duy ra, quay mặt bước vô giữa phòng.
Duy lúng túng tìm thấy cái nút mở đèn trên tường. Ánh sáng vàng Trang diệu của cái đèn ngủ bên cạnh giường hiện lên trong căn phòng ấm cúng. Trang cũng thấy trong lòng rung động, nàng vẫn cảm thấy được cái hơi thở ấm của Duy trên môi nàng. Nàng thấy thân mình nàng nhột nhạt khó thở, nửa vì e thẹn, nửa vì nứng.
– Tắt đèn đi, Duy.
Bóng tối lại bao phủ quanh hai người. Duy đứng yên giữa căn phòng, im lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé của Trang trên cái giường. Nàng không nói một lời, với tay xuống chân cởi đôi guốc cao ra. Nàng lặng lẽ quay mình sang phía khác, hai bàn tay từ từ cởi nút áo trước ngực ra.