Tôi thay đổi nhiều. Tôi phải thay đổi để mà sống nếu không thì chết. Gia sản của ba má tôi kể như mất sạch và chúng tôi phải làm lại ngay từ đầu. Ba cùng tôi mở lại võ đường và bán thuốc Bắc. Chỉ trong vòng mười năm thì chúng tôi đã trở thành giàu có như xưa. Nhưng có lẽ vì quá buồn phải sống xa quê hương, ba tôi mất sau đó vài năm, chưa kịp hưởng thụ những gì đất nước giàu mạnh này có thể cung cấp được cho ông. Má tôi vì nhớ thương ông nên hai năm sau cũng ra đi. Sau khi má mất không còn gì ràng buộc tôi trì chí làm ăn, đầu tư, mua bán nhà cửa, cổ phần chứng khoáng và trở nên giàu có lúc tuổi chỉ mới hơn ba mươi. Tôi quen biết rất nhiều phụ nữ. Đẹp có, xấu có, già, trẽ, mọi sắc dân, vv.. Nhưng không có một cuộc tình nào lâu bền, dài lắm chỉ gần 3 tháng mà đa số là người ta chịu không nổi tính tình quái gở của tôi. Tôi tránh các cô gái Việt mà chỉ giao du với người bản xứ vì phần đông tình cảm họ cũng hời hợt như tôi. Người ta không bỏ tôi thì tôi tìm mọi cách để người ta bỏ mình. Nếu người nào kiên nhẫn thì tôi trốn mất biệt, chẳng ai biết địa chỉ thật của tôi đâu mà tìm.
Cuộc đời cứ thế mà trôi một cách nhàm chán cho đến hôm nọ tôi tình cờ gặp lại Tiểu Thanh trong một buổi dạ hội do anh Lê Huy tổ chức mời các thân hữu ở Hội An tham dự. Nàng đi với một anh chàng có vẻ thư sinh trí thức trông cũng xứng đôi vừa lứa. Nàng vẫn còn xinh đẹp như xưa, thật giống cô nàng Miêu Khả Tú trong phim Lý Tiểu Long. Cao và đàn bà ra, tức có da có thịt hơn. Đang cùng anh chồng (?) thư sinh nhảy mùi mẫn thì ? thấy tôi. Nàng khựng lại, mặt bổng đâm tái đi dù lớp phấn mỏng trên mặt che đi phần nào. Nàng đứng như trời trồng giữa sàn nhảy làm anh thư sinh ngạc nhiên lay vai nàng lia lịa. Tôi mĩm cười đưa tay vẫy chào nàng. Nàng quay qua nói nhỏ với anh thư sinh và bước vội đến chổ tôi ngồi. “Dũng! Có phải Dũng không?” Nàng nói như bị hụt hơi. Tôi nắm bàn tay đang run run của nàng cầm lên hôn. “Tiểu Thanh khỏe không? Trông cưng vẫn đẹp như ngày nào!” Nàng run bắn lên thật là tội nghiệp. Chưa có người đàn bà nào làm tôi xao xuyến như thế này trừ dì ra. Cặp mắt nàng bỗng tối lại, ươn ướt. Tôi dìu nàng ra sàn nhảy, nối tiếp bản Tango dang dở. Nàng nhảy thật đẹp, đôi mắt đa tình nhìn tôi, còn say mê và ngây thơ. Tay nàng níu chặt vai tôi như sợ tôi sẩy mất dạo nào. Tiếng nhạc lớn không cho chúng tôi nghe rõ khiế? tôi vô tình kéo nàng sát lại. Nàng đứng sát gần khiến tôi không khỏi rung động. Tôi đưa nàng đi trong điệu nhạc tình tứ, phăng, và biễu diễn làm các cặp khác phải dang xa. Nàng nhẹ nhàng và uyển chuyển làm sao! Lâu lắm tôi mới gặp một người đàn bà nhảy đẹp và sang trọng như nàng. Hết bản nhạc nàng giữ tay tôi lại bắt nhảy tiếp bản Rumba lãng mạn. Chúng tôi nhảy cả đêm hôm đó quên hết mọi người. Trong bản Slow thân mật nàng tựa đầu lên vai tôi, âu yếm, bất kể anh thư sinh đang ngồi thừ ra ở đàng kia. Ngực nàng ép sát vào tôi cồm cộm. Tôi ôm chặt nàng, mối tình xưa dù ngắn ngủi bỗng trở về làm tôi hụt hẫng. Nàng thì thào.” Em nhớ Dũng quá. Đã mười mấy năm em tưởng đã không còn gặp được Dũng nữa rồi.” Tôi cảm động khi nghe nàng thổ lộ. Nàng là thế! Yếu đuối, nồng nhiệt, tình cảm khác hẳn dì con người lý trí quá nhiều. Tôi không tránh được so sánh dì với bất cứ người đàn bà nào tôi quen. Dì đã làm cả đời tôi dở dang, làm tôi không tin vào tình yêu của ai, ngay cả từ Tiểu Thanh là người thương tôi có thể bỏ qua tất cả những chuyện tàn nhẫn tôi từng đối với nàng. Nàng bảo nàng không bao giờ quên tôi, vẫn còn thương tôi (như tôi còn thương dì!) Cha Tiểu Thanh đã mất vài tháng sau khi bị đánh tư sản đầu năm 76. Doanh Doanh và nàng phải quần quật kiếm đủ cách để sống và may sao nhờ được gia đình anh thư sinh người Tiều giúp cho vượt biên sang HongKong. Để trả ơn nàng lấy anh thư sinh này mới năm rồi sau khi anh chàng vừa xong mảnh bằng bác sĩ. Biết tôi vẫn còn độc thân ánh mắt nàng lộ ra một vẻ mừng kỳ dị. Khi nhắc đến Doanh Doanh nàng còn có vẻ hờn giận. Doanh Doanh đã lấy chồng lại và hiện đang có hai con. Nàng bảo. “Chị Liên còn thương Dũng lắm.” Tôi đùa. ” Còn cưng thì sao?” Nàng nhìn sâu vào trong mắt tôi. “Chỉ có đến khi chết em mới có thể quên Dũng mà thôi!” Tôi lặng người cúi xuống. Tôi khó có thể nhận tình nàng. Vết thương lòng của tôi quá lớn vả lại nàng là gái có chồng. Dù sao đi nữa tôi khó có thể đem hạnh phúc lại cho nàng nếu như miễn cưởng. Tôi không đáp. Tôi trở về bàn trong khi nàng ngồi lại bên anh chồng thư sinh nhìn sang tôi không ngớt. Thấy anh ta luống cuống xum xoe bên nàng đến tôị nghiệp tôi bỗng bật cười. Té ra tình yêu là thế, toàn là một đám chạy vòng quanh như cút bắt với nhau. Lúc tan tiệc, nàng tìm mọi cách đến nói chuyện với tôi để ôn lại những kỷ niệm xưa, và kéo tôi vào một góc khuất mọi người hôn tôi đắm đuối.
Vài hôm sau Tiểu Thanh gọi cho biết nàng đã quyết định rời bỏ anh chồng thư sinh. Nàng cho rằng sống với anh ta hơn một năm là đủ trã ơn rồi mặc anh này quì xuống van xin. Nàng nức nở trên điện thoại bảo không biết thì thôi, chứ đã biết tôi còn đây thì nàng sẽ không bao giờ rời tôi cả. Tôi bùi ngùi thở dài. Đến bây giờ có lẽ tôi phải làm lại cuộc đời. Tiểu Thanh không có tội gì phải để nàng chịu đựng. Nàng đau khổ quá nhiều giống như tôi mười mấy năm qua. Tôi lái xe lên đón nàng đưa về nhà. Nàng là nguời đàn bà đầu tiên ở tại căn nhà tại Malibu beach tôi mua gần đây. Nhìn Tiểu Thanh hớn hở lăng xăng dọn dẹp như một người vợ hiền đảm đang làm tôi cũng vui theo. Tình cảm tôi với nàng mỗi lúc càng nhiều, đến từ từ mà ngấm. Có lẽ chỉ có nàng là có thể khâu lại vết thương lòng của tôi? Tôi dìu nàng ra sau nhà nhìn trời mây nước mà nhớ sông nước Thu Bồn dạo nào nàng ở trong tay tôi. Những bóng chim hải âu bay lượn trên sóng biển rì rào và gió từ hướng tây mát rượi thổi vào làm chúng tôi ngây ngất. Tôi hôn nàng miên man. Cởi bỏ hết quần áo bắt nàng trần truồng giữa trời đất bao la để tôi ngồi uống bia ngắm nghía. Tôi đổ bia lên ngực nàng. Rồi tưới lên thảm cỏ ướt dày. Cầm tay nàng để lên chổ đó tôi dạy cho nàng bài học thủ dâm đầu tiên trong đời như ngày nào dạy cho nàng biết thế nào là đàn ông. Tôi rờn rợn khoái lạc khi nàng rên rĩ tay sờ mó con bướm đen nhầy nhụa. Cầm tay nàng kéo ra tôi nhẹ nhàng với Tiểu Thanh hơn khi làm tình với nàng lần thứ hai trong đời. Cũng tiếng suýt xoa khi tôi đút sâu vào người làm gọi nhớ buổi ban đầu thuở nào. Nàng cũng còn chật hẹp như xưa khi tôi to lớn lần lửa chui vào. Nàng rướn người lên khi tôi từ từ di động. “Em hạnh phúc quá Dũng ơi. Em yêu anh.” Tôi hôn lên má lên môi nàng. Làn da láng trơn mà đôi má lúm đồng tiền cùng đôi môi dày khêu gợi khiêu khích không ngờ. Tiếng nhóp nhép bên dưới cho thấy nàng thật ướt. Nàng đã rộng ra đón nhận hết của tôi. Mắt đờ đẫn lại khi cực độ đi đến. “Ohhhhhh, anh, anh, em chịu không nổi.” Tôi dừng lại, đợi nàng qua cơn khoái lạc rồi tiếp tục ra vào. Nhìn những người đàn bà khi họ đạt cực đỉnh thật là thích thú. Nàng hay ai cũng vậy. Tôi cho họ những phút giây khó quên được. Nàng không còn chịu nổi, cắn vào cổ tôi khi cơn sướng ngất đến đột ngột. Hai tay đang cầm bắp chân dang rộng để đón nhận hết những giọt khí trắng đục nhiệm mầu cuả tôi bỗng dưng thỏng xuống. Tiếng kêu rên rỉ rất nhỏ trong cổ họng nàng bổng ngưng ngang chìm lỉm vào vô biên của dục lạc.
Tôi cưới Tiểu Thanh hai năm sau đó. Đám cưới chúng tôi không lớn, chỉ những nguời quen thuộc ở Hội An và một số các bạn bè mới quen sau này. Tôi có gặp lại Doanh Doanh ngày hôn lễ ở nhà hàng ăn Tàu. Tiểu Thanh tế nhị tránh mặt khi tôi ôm Doanh Doanh bạo dạn hôn?trên đôi môi nóng ướt rượt của nàng trong phòng trang điểm cô dâu. Doanh Doanh cho tôi hay nàng rất hạnh phúc với người chồng mới và rơm rớm nước mắt chúc mừng tôi với Tiểu Thanh. Những ngày sống chung với Tiểu Thanh cho tôi và nàng hiểu nhau hơn. Tôi kể hết cho nàng nghe chuyện dì với tôi và nàng tỏ ra thông cảm cho tôi. Khi nàng sung sướng báo tin đang mang thai tôi ôm chầm nàng hôn hít cám ơn. Chúng tôi thật hạnh phúc những năm tháng ngày này.