Chờ ai hết cả một đời
Nỗi đau nát ruột rã rời tim ta
Cành khô trơ trụi tình hoa
Mầm xanh bổng lộ chan hòa ái ân
Một hôm kia, đang đi lang thang trong khu shopping sau khi đã mua đồ cho đứa con sắp ra đời, tôi bỗng nghe tiếng thở dồn dập đứt khoảng của một cô gái phía sau lưng.
“Thưa ? ông. Xin ông cho ? cháu hỏi. Có phải ông là con ông Tiến thầy thuốc ở Hội An ngày xưa?”
Tôi ngạc nhiên. Cô gái khoảng 18, 20 tuổi nhìn thật quen đến rùng mình. Cảm giác ngờ ngợ và linh tính cho tôi thấy một chuyện bất ngờ đang đi đến. Tôi ấp úng, hồi hộp.
“Sao cô biết? Đúng! Tôi là Dũng con ông Tiến ở Hội An đây.”
Cô bé reo lên.
“Chú Dũng. Mẹ cháu nhờ cháu tới hỏi. Mẹ đang ngồi uống nước đàng kia.”
Tay tôi bổng lạnh toát. Mồ hôi ở đâu bắt đầu chảy ra trên trán và hai màng tang. Tôi run run hỏi, mắt tìm quanh.
“Đâu? Mẹ cô đâu?”
Phía bên kia là khu ăn uống đông đúc mà tôi thường không thích ghé vào. Bóng một người đàn bà ngồi một mình cô đơn quen thuộc. Tim tôi đập thình thịch như bữa nào xa xưa. Bỏ cô bé đứng đấy tôi bước như chạy lại gần. Người đàn bà đứng lên, dáng cao cao quí phái, da trăng trắng trong chiếc váy dài lụa màu cam nhạt. Đôi mắt ? , ôi đôi mắt phượng long lanh và kèm theo một nụ cười héo hon buồn bã. Mắt tôi hoa lên không nhìn rõ hai dòng nước mắt của bà ta trên má. Tôi chết điếng. Trời ơi! Dì tôi!? Dì tôi đây rồi. Con tim một nữa kia của cả cuộc đời tôi là đây, trước mắt tôi trong lúc này. Rõ là trời có mắt đã đáp lại nguyện vọng bao năm dài đằng đẵng của tôi, dù có lẽ không đúng lúc. Tôi bước đến hai tay đưa ra, bao oán trách tủi hờn của nhiều tháng năm mờ tan trong khoảnh khắc. Người đàn bà không do dự lao vào lòng tôi. “Con, Dũng? ” Tôi ôm dì xiết mạnh. Tôi ôm dì thật chặc vì sợ dì sẽ biến mất đi như ngày xưa. Tấm thân mảnh dẻ của dì run lên từng hồi. Chúng tôi ôm nhau thật lâu không rời trước khi tôi nâng mặt dì lên ngấu nghiến cặp môi mọng đỏ. Như thưở nào trên chiếc xích lô dọc đường Yên Đổ, dì hé môi trao chiếc lưỡi thơm ngát mùi nước bọt cho tôi. Tôi nút chiếc lưỡi đầy nước cam lồ này. Ôi! Chiếc lưỡi mềm mại từng nằm trong miệng tôi mơn trớn, hay đã nếm toàn thân không sót chỗ nào của tôi, giờ đây trở về chỗ cũ. Tôi hôn dì say mê, man dại, không biết trời đất gì nữa. Cặp môi hồng quấn lấy môi tôi như hai cặp nam châm không rời. Chúng tôi sẽ còn đứng đó hôn nhau suốt ngày nếu cô bé không lên tiếng.
“Mẹ ơi. Coi nguời ta nhìn kìa.”
Chúng tôi luống cuống rời ra. Chung quanh các ông bà Mỹ nhìn có vẽ ngạc nhiên khi thấy chúng tôi say mê điên cuồng với nhau như thế. Tôi cầm tay dì dìu lại ghế bồng dì ngồi trên lòng. Dì nép vào người tôi , dúi mặt vào vai, hai vai dì rung rung trong cảm xúc. Tôi cúi đầu ngửi mùi nước hoa trên mái tóc bắt đầu hơi điểm bạc của dì. Tôi lại nâng mặt dì lên ngắm nghía. Sắc đẹp dì vẫn còn dù đã đứng tuổi. Đôi mắt phượng, vẫn còn huyền bí trong veo nhìn thăm thẳm như xuyên qua hồn tôi, đã mang những dấu chân chim. Đôi mắt buồn rười rượi hơn xưa nhiều. Tôi vuốt ve khuôn mặt dì, và lại hôn hít khắp mặt mũi dì. Tôi chưa nói mà dì cũng chẳng thốt lên được tiếng nào sau hai tiếng “con, Dũng” trước đây. Chúng tôi cứ nhìn nhau đắm say mà chẳng cần lên tiếng vì hai con tim đang cùng nhau một nhịp. Tôi bảo cô bé. “Cháu về nhà trước rồi chú sẽ đem má cháu về sau.” Cô bé nhìn chúng tôi cười tủm tỉm có vẻ thông cảm trông thật dễ thương. “Chú đừng bắt mẹ cháu đi luôn nha. Mẹ cháu chưa quen ai cả từ ngày qua Mỹ đến giờ đó.” Tôi sửng sốt. Lặng người. Thôi rồi, tôi đã lầm về dì. Tôi đinh ninh lâu nay dì là một người đàn bà dâm đảng không thể thiếu đàn ông. Tôi bổng lạnh toát người ấp úng. “Chồng dì đâu? Thằng Hải và bé Thùy đâu?” Dì khóc òa lên. Tôi chỉ thấy dì khóc từ ngày dì nhớ tới dượng. Tôi ngồi ôm dì, đau khổ nghe dì kể lại cuộc đời đứt ruột đã qua. Ông đại tá Phan bị đánh đến chết trong trại học tập khi ông bị bắt trở lại sau vài ngày trốn trại lẫn tránh trong rừng. Năm 1980 dì cho hai đứa bé vượt biển truớc và trở thành chết sống chết dở khi nghe tin chiếc tàu chở hơn hai trăm người bị cướp biển và bị chúng đánh chìm trên vịnh Thái Lan, chỉ còn dăm người sống sót dạt vào bờ đưa tin. Nhờ bé Tú Trâm, là cô bé bây giờ, còn nhỏ ngây thơ cần tình thương của mẹ, dì mới có sức mạnh để vượt qua những khổ nhọc đắng cay. Tôi nghe dì kể, con tim đau nhói từng cơn. Bổng dì ngập ngừng nhìn tôi.
“Con tha lỗi cho dì. Còn một chuyện dì đã giữ trong lòng lâu nay dì cũng nói cho con hay. Sau khi con về lại Hội An sau kỳ hè đó, dì ? dì ?”
Tôi nhìn dì chờ đợi. Vẻ ngập ngừng của dì làm tôi biết có chuyện không ổn. Dì bậm môi nói tiếp. “Dì có thai con bé Tú Trâm, Dũng ơi!” Tôi chết lặng, bàng hoàng. Nỗi cay đắng dâng tràn trong lòng. Dì thổn thức.
“Dì muốn tự tử cho rồi vì xấu hổ với chính mình nhưng hai đứa bé kia làm dì phải tiếp tục sống. Dũng con ơi. Vì con còn quá nhỏ nên dì không muốn cho con hay sợ làm hỏng đời con mất! Dì dấu cả ba má con, dấu hết mọi người. May cho dì là ông đại tá Phan thương dì từ lâu đem gia đình dì về để săn sóc chứ không thì không biết đời dì đã lạc vào đâu. Bé Trâm vẫn chưa biết ba nó là ai ?”
Tôi ôm chặt dì hôn tới tấp. “Thôi đừng nói nữa dì. Con thương dì. Con sẽ lo cho dì suốt cuộc đời còn lại. Dì tin con đi.” Tình yêu trong lòng tôi lên cao. Tôi cảm thấy trong lòng một cảm giác cực kỳ thanh thản. Tôi đã hiểu rồi. Càng hiểu tôi càng thương dì hơn bao giờ hết. Xã hội nào cũng không chấp nhận chuyện loạn luân. Thì đã sao? Tôi bất chấp. Tôi chấp hết tất cả. Tôi sẽ lấy dì tôi. Đừng nói là không một ai biết, trừ Tiểu Thanh, mà dù có biết tôi cũng đếch cần. Luân lý là cái quái gì? Khi hai người yêu nhau chả có luân lý gì là hợp tình hợp lý. Tôi khinh bỉ các nhân vật bày đặt ra luân lý gò bó con người. Ừ, chúng tôi là loài cầm thú thì sao? Nhưng chúng tôi không hại một ai hay có ý định làm tổn thương người nào. Ai cho phép các người bày đặt trò luân lý ra áp dụng lên cuộc đời chúng tôi trong khi các người đi tàn phá giết chóc, tham sân si đủ cỡ, tham ô, độc tài, tham nhũng, hèn hạ, tiểu nhân, hại biết bao nhiêu cuộc đời người khác? Chúng tôi làm chúng tôi chịu, đừng bao giờ lắm chuyện mang trò luân lý lố bịch với giọng đạo đức giả ghê tởm kia. Nếu tin kiếp sau làm thú vật hay một địa ngục nào, đó là hậu quả của tình yêu chúng tôi sao? Vô lý vừa thôi chứ! Tôi phẩn uất suy nghĩ loạn lên. Còn bảo loạn luân sẽ sinh quái thai thì đây chỉ là vấn đề xác xuất chứ chẳng có gì là chính xác. Cô bé Trâm xinh đẹp dễ thương như thế mà quái thai cái mốc xì à! Tôi quyết định và đứng dậy. “Dì đi với con. Con sẽ đưa dì đi gặp vợ con. Tiểu Thanh dì nhớ không?” Dì yếu ớt đứng dậy. Tôi ôm chặc thân hình yểu điệu, che chở, dìu dì ra xe. Trong lòng tôi nổi sóng vì không biết Tiểu Thanh sẽ nghĩ ra sao?
Tiếng sóng biển rì rào xao động tâm hồn. Tôi đứng ngắm trăng trên cao và cảnh vật chung quanh. Ở Malibu Beach toàn dân nhà giàu, nhà cửa thưa thớt nhưng ít cây. Bóng đèn của dãy nhà sáng đàng xa le lói lấp lánh in xuống mặt biển đen ngòm. Tiếng trong trẽo của dì bên trong nhà vọng ra.
“Dũng ơi! Anh vào trong mau lên. Thanh nhờ cho cu Tí bú sữa kìa.”
Tôi vội vã chạy vào. Dì đang làm cơm, tươi mát trong bộ đồ ngủ mỏng dính thấy hết bên trong làm tôi dừng lại. Xoa tay vội trên cặp mông chắc nịch và không quên hôn vào bộ ngực đầy căng phồng trên làn lụa mỏng, tôi chạy tiếp lên lầu sau cái nguýt dài tình tứ của dì. Tiểu Thanh đang nằm tắm bubble bath thì thằng bé khóc. Tôi ẳm con lên vổ về. “Nín đi nha, ba làm sữa cho nhé.” Tôi cầm bình sữa cho nó bú, bồng thằng bé bước vào trong phòng tắm đứng ngắm nàng đang lim dim đôi mắt trong bồn nước nóng. Nàng trông thật dễ thuơng xinh đẹp, cả thể xác lẫn tâm hồn. Nàng chấp nhận cho tôi đem mẹ con dì về sống chung không một lời phản đối. Bé Trâm cũng đã biết tôi là cha ruột duy có điều dì là dì ruột tôi thì chưa rõ mà thôi. Trong tương lai khi bé đã lớn khôn hơn chúng tôi cũng sẽ cho bé hay, nhưng bây giờ thì chưa được vì sợ cú shock quá lớn. Lúc đầu tuy có ý không bằng lòng khi thấy mẹ mình chịu lấy chung một người nhưng sau đó bé cũng nguôi ngoai sau khi thấy chúng tôi sống chung với nhau rất hạnh phúc. Tiểu Thanh mở mắt mỉm cười. “Nhìn em chi rứa?” Tôi bước lại gần. “Em đẹp quá cho anh ngắm chút”. Nàng sung sướng nhắm mắt lại. Tôi cúi xuống hôn mơn man trên má nàng, thì thào. “Anh cám ơn em. Nàng tiên tuyệt vời của đời anh.”
( Hết truyện loạn luân hay mới nhất )