Rất nhiều đòn thế của Judo và phương pháp luyện tập là do tôi học được từ dượng mà ra, trong đó có đòn gạt chân ném Okuri-ashi-harai hay thế siết cổ Tsukkomi-jime là tôi rất thuần thuộc. Ngày dượng tử trận tôi như mất hồn, khóc hoài vì nhớ thương ông. Tôi thấy thương cho dì tôi quá, vì dì còn quá trẻ đễ chịu cảnh góa bụa nhu vầy. Ba mẹ tôi vào Nam đem xác dượng về Nha Trang để chôn vì dượng nhiều khi hay bông đùa thích trở về yên nghỉ giấc ngàn thu nơi quê cũ. Nghe ba mẹ nói dì lúc đấy trở nên buồn bã không còn vui tươi như xưa, dù có hai đứa trẽ lúc nào cũng vô tư vui đùa bên cạnh chưa hiểu rõ sự mất mát lớn lao nhất trong cuộc đời của chúng. Tôi nhất định đi thăm dì và hai đứa em bà con để an uỉ họ dịp nghỉ hè này?
Mùa hè ở Sài Gòn thật khó chịu. Cái nóng gắt gao bực bội chứ không như ở Hội An nhờ gần biển nên vẫn còn thở được. Tôi đón xích lô máy chạy về đường Trương Minh Giảng vào một ngỏ hẻm gần trường đại học Vạn Hạnh. Tôi đi kỳ này không báo cho gia đình dì biết. Đường xá ở Sài Gòn tôi tương đối khá rành vì đã từng ở đấy mấy mùa hè trước đây. Cũng con hẻm cụt này đường ổ gà lởm chởm đầy nước sau những cơn mưa rào bất chợt. Chiếc xích lô máy gầm gừ nhồi tôi lên xuống muốn văng ra khỏi xe. Tới nơi tôi xuống xe trã tiền xong đứng bấm chuông trước cái cổng sắt hen rĩ sét. Thằng cu Hải chạy ra.
“Ông hỏi ai ?
Nó nhận không ra tôi vì đã hơn ba năm không gặp. Tôi mỉm cười.
“Anh Dũng nè Hải. Má có nhà không em?”
Thằng Hải ngờ ngợ nhìn tôi một lát rồi reo lên chạy vào trong nhà. Một lát sau nó và một người đàn bà bồng một đứa bé bước ra. A, dì tôi đây rồi. Đã lâu không gặp nhưng cái dáng cao cao của dì không làm sao tôi quên được. Cũng làn da trắng xanh, mái tóc dài ngang vai và dù đã đứng tuổi mà còn xinh đẹp như thời còn con gái. Chỉ có nụ cười quen thuộc trên môi là không còn mà thay vào đó là một vẻ buồn xa vắng nhìn đến nảo lòng. Nhưng dì cũng nhoẻn miệng cười khi thấy tôi. Dì bỏ con bé trên tay xuống mở cổng.
“Dũng con! Sao con đến không báo trước cho dì biết.”
Tôi đẩy cổng bước vào ôm chặc dì. Lúc này dì chỉ đứng ngang cằm tôi chứ không như ba năm trước tôi chỉ cao tới mắt dì. Dì ôm tôi. Bộ ngực dày mềm mại ép vào phía bụng làm cấn cấn rợn rợn. Tôi hít mạnh mùi hương quen thuộc trên tóc dì. Tôi nhớ mùi hương này quá. Mùi hương nhẹ nhàng đem lại biết bao kỹ niệm ngày xưa. Dì bỗng đẩy tôi ra đứng nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Con mau lớn qúa Dũng à. Bây giờ cao không kém gì Dượng cả.”
Dì bỗng ngưng lại khi mới nhắc đến Dượng. Tôi biết dì nhớ lại Dượng Tuân dù ông mất đã hơi lâu. Tôi vội vàng nói.
“Dì ơi, má con có ít quà cho dì và mấy em nè.”
Tôi đem rất nhiều sảm phẩm miền Trung cho gia đình dì. Nào kẹo mạch nha, đường phèn Quảng Ngãi, thanh trà Huế, mắm sò Lăng Cô, v.v.. và đồ chơi làm bằng tay cho hai đứa bé bày ra đầy cả căn phòng khách nhỏ xíu. Nhìn hai đứa bé lăng xăng cười đùa vui vẻ, tôi liếc sang dì bỗng thấy dì đang nhìn tôi chăm chú. Dì cúi mặt xuống khi thấy tôi bắt gặp dì nhìn trộm. Sau này tôi mới biết vì tôi tướng tá cao lớn như dượng và trong nhà không có đàn ông đã lâu nên sự hiện diện của tôi làm dì nhớ lại ngày xưa mỗi khi dượng đi phép về thăm nhà. Tôi hỏi.
“Sao vậy dì? Mặt con dơ lắm sao?”
Dì bật cười.
“Ừ. Dơ lắm, xấu lắm. Như Lệnh Hồ Xung vậy đó.”
Tôi đỏ mặt. Mỗi khi dì nhắc tới Lệnh Hồ Xung là trước đây tôi hay giận lẩy vì con nhỏ học hơn tôi hai lớp bên cạnh nhà có biệt hiệu là Doanh Doanh. Con bé này hay kiếm cớ đi mua cam thảo để sang nhà kiếm tôi mà tôi cứ né. Nhưng lúc này tôi không còn giận dì mà tôi cũng cười theo.
“Hi hi. Dì nhắc con mới nhớ. Con nhỏ Doanh Doanh lấy chồng tháng rồi. Nó khóc lóc bên nhà với ba má con. Nhà nó gả nó làm vợ nhỏ cho ông Tàu già ở đầu phố.”
Dì cũng cười.
“Thì tại nó thương con đó mà.”