Mái tóc uốn lượn kiểu xiton của cô phủ dài đến giữa lưng lúc nào cũng mềm mại, óng ả, mượt mà, êm ái như nhung ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương với vầng trán thấp, đôi mắt to tròn đen láy, long lanh mặt nước hồ thu sắc lẻm như dao cau bởi cặp lông mi vút cong một cách kiêu sa, đài các đến nỗi bất kỳ gã đàn ông con trai nào chỉ vừa mới nhìn thoáng qua thôi cũng đủ chết mê chết mệt. Nằm cân đối giữa hai gò má bánh bầu mịn màng là cái sống mũi kiểu ống mật bổ đôi trông thật thanh tao, quý phái chẳng khác gì một cô gái Tây phương người nước Ý, Ba Lan gì đó đại loại như vậy ; trên chiếc cằm lẹm xinh xắn là đôi môi mọng thắm như son, tuy hơi dảnh lên nhưng thật mềm mại, bóng bẩy. Đi từ trên xuống, hai bờ vai cô Hạnh no tròn, hai gò ngực căng đầy, vòng bụng thóp vào, hai vòng eo thon thả kết nối hai bờ mông đầy đặn, cặp đùi săn chắc, hai giò thon dài và hai bàn chân trắng muốt đầy gợi cảm ; tất cả đều đồng nhất tạc nên một pho tượng Thần Vệ nữ đầy ắp sắc xuân trinh nguyên trọn vẹn với những đường nét cong vút khêu gợi dục tình. Tuy đã thầm để ý yêu cô Hạnh nhưng Nam vẫn không thể nào tưởng tượng được rằng vào một ngày không xa, trong một đêm cuối tháng ta mưa dầm mưa dã, tạo hóa và ông trời phú cho nó cái diễm phúc tận hưởng tấm thân mỹ miều tuyệt trần của cô giáo dạy Văn lớp nó ; lại một cô giáo thứ ba nữa trở thành người tình thứ chín của nó một cách tự nguyện hiến dâng, hoàn toàn không hề có một chút gì là cưỡng ép, cướp đoạt.
Sau khi bắt đầu để ý đến cô giáo người Long An lớn hơn mình những 12 tuổi, nó luôn suy nghĩ cách nào tốt nhất nhằm thực hiện mưu đồ tấn công, tỏ tình với cô và cuối cùng, nó chọn cách viết thư vì xem ra cách này là tối ưu nhất vả lại hơn nữa, bởi lẽ nó làm sao thổ lộ bằng lời nói còn như nếu dùng sức mạnh thì lẽ đương nhiên nó làm sao dám làm. Nó nắn nót viết một lá thư khoảng gần hai trang giấy học trò, đại khái thổ lộ tình cảm của nó đối với cô Hạnh, xong rồi nó bỗng lúng túng vì không biết phải gửi cho cô như thế nào đây, chẳng lẽ lại đưa tận tay cô thì sao dám? Cuối cùng, vào buổi tối thứ tư học phụ đạo, trước khi chào cô ra về, nó lén để lại lá thư tình trên bàn học giằng lọ mực lên bên cạnh bịt bánh chocolat nó mua mang đến tặng cô lúc vừa mới tới đây học. Nó về rồi, dĩ nhiên là cô thấy được ngay lá thư và cô mở ra đọc ngay, cô lấy làm ngạc nhiên về thằng học trò dễ thương, ngoan ngoãn, hiền lành kia, Do trong thư, tuy Nam không dám đề cập thẳng vào chuyện yêu đương mà chỉ nói gần nói xa nhưng vì đầu óc nhạy bén, cô hiểu ra ngay được vấn đề là nó thích cô ; cô thầm nghĩ “thảo nào, mấy ngày nay nó hết biếu trái cây lại tặng bánh cho mình”. Có một điều cô Hạnh chưa nghĩ đến đó là chẳng qua, cô chỉ cho rằng nó có cảm tình với cô chứ còn cô chưa kết luận nó yêu cô, mong này muốn nọ với cô. Những ngày nối tiếp theo, cô vẫn cứ thản nhiên chưa trả lời nó vội trong khi nó lòng cứ như lửa đốt, không hiểu là cô đã đọc lá thư của nó gửi chưa hay cô đã vô tình xé bỏ. Đến buổi tối thứ sáu, sau khi ở trường về đến nhà, lúc lên phòng ngủ vô tình có một mẫu giấy nhỏ từ trong quyển sách Văn rơi ra, Nam nhặt lên xem và suýt chút nữa nó kêu lớn một tiếng thật mừng rỡ. Mẫu giấy đó do chính tay cô Hạnh viết, nội dung như sau “Tối mai, cô chờ em lúc bảy giờ ở trước cửa rạp hát Châu Thành. Phim hay lắm, mình đi coi nhé!”. Tuy chưa biết được ý nghĩ cũng như quan điểm của cô nhưng dù sao đi nữa thì nó cũng mừng rỡ vô hạn chẳng khác gì rồng gặp được mây, mây diện kiến gió. Từng giây từng phút, nó trông sao cho trời mau sáng rồi lại mau tối để nhanh chóng đến bảy giờ tối mai ; sáng hôm sau đến trường, bạn bè trong lớp vô cùng ngạc nhiên vì thấy Nam hôm nay bỗng dưng vui vẻ, náo nhiệt chơi hết trò này lại đùa kiểu kia khác hẳn với mọi ngày nó rất nhút nhát, thụ động, khù khờ. Cả ngày hôm đó, tâm trạng nó thật quả là không thể nào diễn tả nổi, lòng nó như là có lửa đốt cháy ngùn ngụt khiến nó cứ ngây ngất, hừng hực, bồi hồi, xao xuyến khôn nguôi.