Khi còn mười lăm phút nữa là đến bảy giờ, nó đã có mặt bồn chồn đứng trước rạp hát Châu Thành ; tối nay rạp chiếu bộ phim Tiệp Khắc “Sáu người đi khắp thế gian”, một bộ phim hài thần thoại rất hay mà bạn bè nó đã kháo nhau rất nhiều mấy ngày nay. Cầm hai tấm vé xem phim trong tay, Nam đứng sau hàng rào lưới sắt ngăn cách lối vào rạp với nhà xe vì chổ này có thể thấy được hết mọi người từ ngoài đi vào lại không sợ người ta phát hiện và đúng bảy giờ rưỡi, khi trong rạp bắt đầu chiếu phim tài liệu 15 phút thì Nam mặt mày buồn hiu vì chẳng thấy cô Hạnh đâu cả. “Hẹn người ta đã rồi cho người ta leo cây!”-Giữa lúc lòng nó đang thầm trách cô giáo thì từ phía sau lưng nó có ai đó khều nhẹ vào vai nó, nó quay mặt lại và bao nỗi sốt ruột trông chờ từ nãy đến giờ lập tức tan biến ngay vì người khều vai nó chẳng ai xa lạ, đó chính là cô Hạnh – cô giáo mà mấy ngày nay nó thầm yêu trộm nhớ. Cô cười :
– Nè, anh bạn! Đến lâu chưa vậy?
– Em đến nữa tiếng rồi. Tưởng cô không đến?
– Hẹn với em rồi sao lại không đến? Thôi, mình vào đi em. Phim chiếu rồi đấy.
Nam nhanh nhẹn chạy đi mua mấy gói đậu phụng rang rồi cùng cô giáo người trước kẻ sau liền kề đi vào tầng trệt rạp hát bởi lẽ hai cô trò không muốn ai nhìn thấy. Vì mới vừa ở ngoài sáng đi vào trong tối nên cả hai đều không trông thấy chi cả, cứ phải nắm chặt tay nhau mò mẫm từng bước một, mãi một lúc sau mới tìm được hai cái ghế trống ở hàng cuối cùng. Hai cô trò vừa cắn đậu nhai nhóp nhép vừa xem phim vừa cười như nắc nẻ vì những tình tiết vui nhộn, hài hước trên màn ảnh rộng nhưng dường như giữa cô Hạnh và Nam duy nhất có mình cô là chú ý xem phim thì phải chứ còn nó vô hình dung ngồi bên cạnh cô chỉ xem cho có. Bởi lẽ đầu óc nó giờ đây đã choán ngộp hình ảnh xinh xắn, thân thương của người cô dạy Văn tại lớp học của nó từ bài thơ Bà má Hậu Giang đến bài văn nghị luận, phân tích…với một tình yêu thực sự manh nha hình thành với những nét hằn trong trái tim rỉ máu. Trong bóng tối mù mịt của rạp hát, bàn tay trái nó như vô tình nhẹ để lên cánh tay phải nở nang, mềm mại của cô ; ban đầu, cô còn thấy hơi kỳ kỳ nhưng rồi thấy cũng chẳng có gì là nghiêm trọng nên cô không phản ứng chi cả. Nó để bàn tay mình lên trên cánh tay cô thật lâu, hoàn toàn không cử động đến đỗi mỏi nhừ và khi vừa cử động, chợt nó nắm lấy luôn bàn tay búp măng nõn nà như nhung tựa lụa của cô giáo Hạnh – người mà mấy ngày nay đã thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của nó. Chỉ trong phút chốc, từ chổ nhận thấy đây là điều không phải trở thành chuyện nhỏ chẳng có gì ầm ĩ, chẳng phương hại gì đến mình nên cô lặng yên để bàn tay cô nằm trong bàn tay thằng học trò. Sau buổi tối xem phim ấy, tuy mới chỉ được nắm tay cô mà thôi vậy mà gần như Nam cảm thấy hưng phấn tột độ đến mức tối đó về nhà nó không sao ngủ được. Đi xem phim với nhau lần đầu tiên trót lọt, ăn quen mấy lần sau, không đi không chịu được, mỗi tuần chính xác là có hai buổi tối hai cô trò hẹn hò nhau lúc xem phim, khi ăn chè dạo phố…..và dĩ nhiên chưa có ai nghi ai ngờ chi cả ; quan hệ giữa hai cô trò vẫn ở mức bình thường, quá lắm thì chỉ có những lần nắm tay nhau mà thôi chứ tình cảm của cả hai vẫn chưa hề tiến xa hơn một cách bất bình thường. Những món quà Nam tặng cho cô càng ngày càng nhiều và không đơn giản chỉ là bịt bánh, túi trái cây như những ngày đầu nữa mà đôi khi trở thành những thứ xa xỉ phẩm đắt tiền như lọ nước hoa, cây son môi, xấp vải áo…
Tuy nó cứ mãi ao ước sao cho mối quan hệ giữa nó và cô thêm tiến xa hơn nữa đặng mà trở thành một đôi tình nhân đằm thắm nhưng cô thì một mực quan điểm rằng cô và nó vẫn là cô trò. Chuyện đời đôi lúc xảy ra với nhiều tình huống bất ngờ, éo le không ai có thể lường trước cho được để mà né tránh, rời xa ; cuối cùng rồi thì Nam cùng người cô diễm lệ, đài các kia hai người cũng dính vào nhau trở thành một cặp trời sinh tuy không được tương đồng về tuổi tác, thân thể nhưng nhịp đập trái tim yêu đương thì hòa cùng một cung đàn muôn thuở. Dĩ nhiên là trong cuộc tình ấy, thằng học trò đã mang hết tài năng và sinh lực sẵn có của nó để dẫn dắt mình và cô giáo cùng ngụp lặn mây mưa, thỏa mãn bao ham muốn, khát khao, mong đợi. Số là vào dịp gần Trung Thu, buổi tối ông trời thường hay trút xuống dương gian những trân mưa dầm tầm tã, dai dẳng ; mấy lần vào trường học phụ đạo nơi cô, Nam phải chờ cho đến khuya tạnh mưa mới lần về nhà được.