Cả 2 không còn biết trời đất là gì nữa, mỗi đứa theo một cảm giác riêng, chỉ có 1 cái chung là sự khoái cảm đến tột độ. Giữa sự ham muốn đến tột cùng khi bị hụt hẫng của nó và sự ghen tuông vô lối đến độ muốn trả thù một cái gì đó của em dẫn đến niềm đam mê của cả 2 đứa.
Sau hơn 30 phút vật lộn từ trên giường xuống đến đất. Cả 2 đã kết thúc trận đầu không = tỷ số hoà. Em lồm cồm bò dậy rồi mặc quần áo tếch thằng xuống bãi, 1 là tự nhiên không thấy muốn ở cạnh con H nữa, 2 là sợ “cụ tổng” dở chứng lên lại sang làm phát nữa trong khi mình đang ngủ như chó bên cạnh nó thì vỡ mồm, xuống bãi nằm cho lành.
Sáng hôm sau ăn sáng xong, em ra xin phép về trước (tất nhiên là lấy cớ về lấy tì hưu cho bạn “cụ tổng” gái)… xời… !!! vui vẻ lắm, còn dặn cứ thanh toán rồi chị chuyển tiền cho cô chú. Dăm câu ba điều rồi 2 đứa té ra bắt Hoàng Long về HN. Ngồi xe chả có việc gì 2 đứa buôn chuyện, linh tinh, vớ vẩn:
– Tí em về chỗ Định Công à?
– Không em chuyển rồi, giờ sếp anh thuê cho em 1 căn hộ ở VIMECO rồi.
– ặc… chỗ đấy hả…… ! đắt lắm, ở đấy làm gì? (Chỗ này không những em biết, mà em biết rất rõ)
– Anh biết chỗ đấy à? Em có phải trả tiền đâu. Sếp anh thuê cho em mà, lo gì
– uh nhỉ, anh quên, em ở chỗ nào VIMECO?
– Hihi… anh hỏi làm gì thế? Chắc tí lại theo em lên chứ gì, em biết thừa. Em mách sếp anh cho mà xem…
– ui… em mà mách thì em mách rồi, đâu phải đợi đến tí nữa phải không? Hôm qua em giết anh thì có mà anh đi bằng cùi rồi còn gì… Tí cho anh lên để còn phục vụ em chứ lị…
– Vớ vẩn, còn lâu nhá…
Sau một hồi trêu nhau chán tự nhiên nó hỏi:
– Này, em hỏi thật nhá. Anh có vợ chưa?
– Làm gì mà phải thật với giả. Anh có rồi. Anh có đứa nhóc gần 1 tuổi rồi. Sao em lại hỏi thế làm gì?
– Không! Tại em thấy hôm qua như là anh ghen với sếp anh, vì lúc xong cái anh chả thèm ngó đến em, như giận em hay sao ấy, nên em hỏi.
– Cảm nhận của em cũng đúng đó, tự nhiên anh cứ thấy bực mình, tức tối vô cớ, vì thật ra anh đâu có là cái gì.
– hihi… thế tình cảm của anh đói với em như thế nào? Có phải tình yêu đối với em không? Trả lời thật đi…
– Yêu chắc là không, thương thì khẳng định là có và quí thì cũng có.
– Thương như thế nào, quý như thế nào?
– Quí vì anh thấy em cư xử đúng mực, thông minh trong mọi tình huống. Thương vì anh thấy em ở trong hoàn cảnh này hình như không đáng. Em có nghĩ sau này rồi sẽ thế nào không? Đấy là những suy nghĩ của anh khi anh nghĩ về em. – Nó nghe xong lặng thinh không nói năng gì một lúc lâu.
– Sao thế em… ?
– Không sao, dù sao em cũng cám ơn anh. Em không sao đâu, em tự lo được.
– Uh… thì anh cũng nhắc em vậy thôi, chứ mỗi người cũng có cuộc sống riêng. Dù anh có thương em, có quí em thì anh cũng chỉ là 1 người bạn, cùng lắm như 1 người anh trai của em, chia sẻ với em cho nhẹ nhàng hơn thôi chứ đâu có can thiệp được vào cuôc sống của em. – Chả hiểu sao lúc đó lại có cái cảm xúc đấy, nhưng dù sao thì hoàn toàn là cảm xúc thật của em, em thấy thương và quí nó thật long.
– hihi… Gì cơ? Anh muốn làm anh trai của em? Thật không đó?
– Nếu em muốn! – em nhìn nó rất nghiêm túc.
– Trơi!!! Mặt hình sự ghê. Làm gì có chuyện “anh trai” như anh. Hôm qua “anh trai” làm gì thế hihi???
Nó làm em quê vãi. Đành ngồi yên chả nói năng gì. Nó thấy em không nói gì kêu:
– Em đùa thôi, anh cứ thoải mái đi. Không cần phải an ui em làm gì, em có sao đâu nhỉ?
– Tuỳ em thôi. Nhưng những gì anh nói là nghiêm túc, quý em anh mới nói vậy.
– Anh nhớ nhưng gì anh nói đấy nhá. Đừng có làm em thất vọng đấy, nói thật em mất lòng tin rất nhiều về đàn ông. Anh có biết ngày xưa sếp anh nhận em là con nuôi không? – Đột nhiên nó trầm hẳn xuống.
– Anh không biết. Em kể anh nghe về em đi.
Nó ngồi dựa vào người em 1 lúc lâu rồi thủ thỉ kể chuyện của nó.
Nhà em nghèo lắm, chẳng đủ ăn nữa. Nhưng bố em thì chỉ muốn em học vì em học cũng khá, mọi người động viên em học. Sếp anh là bạn của bạn bố em, biết nhau từ ngày đi lính, có 1 lần đến nhà chơi thấy hoàn cảnh nhà em nên nói bố để ông ấy đưa lên HN học, chứ nếu em học ở quê thì không phát triển được. Thế rồi em lên đây học từ cấp III, mọi thứ có vẻ suôn sẻ cho đến khi em học hết năm thứ nhất Ngoại Thương. Năm đó ông em mất, nhà em vừa đưa ông em ra đồng được 1 tuần thì chú ruột em, cái người mà bố em nuôi từ nhỏ, rồi cưới vợ cho chú ấy, đưa ra 1 bản di chúc của ông em cho chú ấy toàn bộ miếng đất nhà em đang ở và yêu cầu bố em phải dọn nhà đi nơi khác. Bỗng nhiên nhà em không còn miếng đất cắm dùi, bố em uất ức lắm nhưng không biết làm sao nên phải xuống nước năn nỉ chú ấy cho bố em xin 1 mảnh dựng tạm căn lều cũng được, hoặc bán lại 1 mảnh nhỏ bố em sẽ viết giấy rồi trả dần. Nhưng bà thím em không chịu. Cãi nhau, chửi nhau mãi không giải quyết được, hôm chú ấy dắt công an xã đến cưỡng chế, bố em không nhìn nổi cùng thằng em trai em cầm dao ra chặn ngoài ngõ, nói đứa nào vào tao chém chết. Rồi chú em bị thím xui nên lao vào đầu tiên, bố em chém chú ấy gục tại chỗ, một ông công an lao vào tước dao của bố em cũng bị đứa em em đập nằm luôn. Thế là 2 bố con bị bắt. Nhà chú em lấy, mình mẹ em phải chạy về nhà bà ngoại em. Mẹ em từ đấy lo nghĩ rồi ốm nằm liệt 1 chỗ mấy tháng rồi mất. Còn mình em xoay sở, đợt đấy em chán, buồn… Sếp anh giúp em nhiều lắm, em mang ơn ông ấy. Ông ấy cho tiền lo cho bố và em trai em, an ủi, động viên em rất nhiều. Ông ấy nhận em làm con nuôi. 2 bố con đợt đấy vui vẻ lắm, cái gì cũng tâm sự với nhau.
Nhưng cuộc sống không phải đơn giản như vậy anh à! Khi bố và em trai em ra toà, tâm trạng em không tốt, em đi xe mà chả chú ý gì vào đường, trên đường về em bị tai nạn. Tuy không nặng nhưng em bị dập hết cơ 1 bên người, từ đùi cho đến cơ mạng sườn. Đau phát sợ luôn. Sếp anh chăm sóc em thật sự chu đáo, em nằm viện 3 ngày, sau đó thì bệnh viện cho về nhà vì cũng không ảnh hưởng gì, chỉ hạn chế đi lại để.