VN88 VN88

Truyện sex mới: Mèo Hoang

Trôi qua cuối cùng từng tiếng nấc ngẹn ngào cũng đả dứt, tôi vẫn ngồi đó nhìn từng giọt nước mắt lăn trên hai gò má hồng hồng đó. Tôi quay người mở tủ rút ra một bịch khăn giấy đưa cho con nhỏ
– khóc đả chưa. Lao đi tèm lem rồi kìa – tôi nói
– không cần
Con nhỏ hét lớn rồi lao vào đánh tôi bơm bốp, đánh chừng 5 6 cái rồi ngừng lại quay lên nhìn tôi với đôi mắt buồn bả
– sau không đở? – con nhỏ hỏi
– không thích – tôi đáp
Con nhỏ lặng im một phút rồi nói
– biến đi
– nhà này của tôi – tôi đáp
– kệ anh……
Con nhỏ đạp tôi một cái với vẻ mặt nhăn nhó, chắc còn đau…………tôi nhìn con nhỏ một chút rồi đứng phắt dậy ra khỏi phòng, không cần nói tôi cũng biết con nhỏ định đi tắm chứ gì. Cằm cây dao thái trên tay mà lòng ngẫm ngĩ đăm chiêu cũng liều thật, con nhỏ đó mà làm thiệt chắc tôi lụm luôn rồi. Từng bậc thang vang lên khe khẽ khi tôi bước qua, đi xuống nhà bếp lục cái nồi cơm làm đại món cơm dương châu cho con nhỏ này ăn. Tôi cũng ăn nữa chứ tốt lành gì. Xèo xèo xào xào một lúc cũng có thành quả, hít một hơi cơm thơm ngon lành vừa mới làm xong thì pha lêm một ly sữa ông thọ cho con nhỏ, và một ly cafe k đường cho tôi. Sau khi làm xong xui tôi bước lên phòng kêu con nhỏ.
Mở nhẹ cánh cửa phòng ra thì…………một bộ đồ quen thuộc làm bao nhiêu ký ức ùa về trong tôi, cái áo doremon rộng rinh phủ xuống ngang ngữa đùi. Tôi thẩn thờ chừng một phút với hình ảnh quen thuộc trong mắt tôi, giống quá. Cái cảm giác mắt cười ngày đó khi nhìn em trong bộ đồ đó, Mỹ Anh…..em thấy không những thứ thuộc về em anh đều cất giữ cẩn thận. Giờ lại có một người con gái khác đang mặc nó, liệu đây có phải là định mệnh không em. Tôi khẻ cười ấm áp một cái nhìn nhỏ, nhỏ giật mình quay lại nhìn tôi hét lên
– làm gì đó biến thái – một cái vẻ ươn ngạnh toát ra
– xuống ăn sáng – tôi nói chậm rãi
– Không cần – con nhỏ hất mặt lên
– ừ vậy thôi
Tôi quay lưng đi bước xuống nhà, cười thầm một cái tí nữa là xuống ngay thôi, đả đói mà còn tỏ vẻ ta đây là sói.Nhâm nhi một tách cafe thơm nòng buổi sáng vào miệng, một cảm giác đăng đắng ngay đầu lưỡi lan toả khắp cơ thể, một bóng người lắp ló chổ cái cầu thang, chắc là con nhỏ chứ không ai khác.
– xuống đây coi – tôi vừa ăn vừa nói
– không……..
– lì lợm thật………- tôi chép chép
– nói gì đó…..
– lì chứ gì
Con nhỏ chạy nhanh đến nhìn tôi hằm hừ, tôi kéo tay con nhỏ ngồi phịch xuống ghế mặt sức vùng vẫy của con nhỏ
– ăn đi nhìn cái gì – tôi nói
– ừ.
– mua ở đâu vậy – con nhỏ hỏi
– hỏi làm gì? – tôi ngặm lấy một ngụm cafe
– tại thấy ngon nên hỏi không được à – con nhỏ hất mặt lên
– tôi làm đó không có bán đâu – tôi cười nhẹ một cái
– ừ
Tôi ăn xong nên chống tay lên càm nhìn con nhỏ ăn, quá đẹp……một vẻ đẹp giản dị mộc mạt, tôi nhìn cứ nhìn như bị hút vào cái vẻ đẹp đơn sơ đó. Chợt con nhỏ quay bặt dậy nhìn tôi đăm đăm nói
– nhìn cái gì. Có tiền không mà nhìn, nhìn là trả tiền đó – ngang ngược, bướng bỉnh là những thứ tôi cảm nhận được từ cô nhóc này
– mấy tuổi rồi – tôi hỏi
– không cần biết – con nhỏ hằm hừ
– tên gì
– không cần biết
– ở đâu?
– không cần biết.
Con nhỏ nhìn tôi với ánh mắt thù hận, tôi nhìn llại, nhìn sâu vào trong đó.
– đâm bây giờ chứ nhìn – con nhỏ cằm đôi đủa lên
– đâm đi………
– lì lợm…….- con nhỏ mắng tôi
– ừ……- tôi gật đầu.
Hôm nay chủ nhật nên tôi không phải đi làm, vả lại cũng đả là tháng 8 rồi còn gì, khí trời cũng đả bắt đầu se lạnh, từng ánh sáng buông mình qua từng kẻ lá làm ấm từng khoãng không lạnh lẽo. Một năm rồi, vẫn lẽ bóng, vẫn cô đơn. một chút ấm áp khi tôi nhìn thấy người này, một người con gái khó hiểu và hung dữ. Nhưng điều gì khiến đôi mắt đang nhấp nháy kia lại buồn đến thế.
– Ê
– gì – nhỏ đáp
– mấy thằng hôm qua là bạn của em à – tôi hỏi
– ừ
– lựa bạn tốt thật đó – tôi cười nhạt nhẽo
– là sao?.
– à không có gì – tôi thở dàI
– này
– gì? – tôi đáp
– sao tôi ở đây – con nhỏ hỏi
………………………………………….. …….
Tôi cứng họng, không lẽ nói là anh cứu em thoát khỏi mấy thằng kia định hiếp em, rồi sau đó hứng quá hiếp em luôn.
Có nên nói không nhỉ, tôi thở dài.
– sao không trả lời – con nhỏ gặn hỏi
– có muốn nge thật không?
– ừ.
– @@?’??l.,kll,mnvnvh
Tôi kể hết cho con nhỏ nge, hàng mi bắt đầu ngấn nước, tôi thở dài. Biết trước mà sao còn lại kể cho con nhỏ nge nữa vậy trời, tôi thở dài nhìn.
– khốn nạn……..- con nhỏ hét lên
– ừ……
– mẹ mày quốc ơi, khốn nạn
– ừ
– ừ cái gì mà ừ……..- con nhỏ quay sang tôi
– thì ừ chứ cái gì – tôi đáp
– nhà ở đâu chút đưa cho về – tôi đáp
– không có nhà – con nhỏ nói dứt khoát
– ừ vậy thì ở đây – tôi nói
– không.
– zị về nhà đi – tôi nói nhỏ
– không
– vậy giờ muốn gì
– muốn ở đây – con nhỏ nói lớn nhìn tôi
– sao nãy nói không – tôi hỏi
– nãy khác giờ khác, giờ có cho không
– ừ sao cũng được
– im đi. Đừng có nói câu đó với tôi – con nhỏ hét lớn
– rồi rồi…..- tôi xua xua
– ở đây rồi đồ đạt đâu mà mặt – tôi hỏi
– anh mua cho tôi – con nhỏ nói
– ặc……….
– ặc gì. Anh phá đời tôi rồi còn gì – con nhỏ quẹt quẹt cái mũi khịch khịch
– rồi ok?
– sách vỡ nữa……….
– rồi.
– mà học lớp mấy mà mua sách vở – tôi hỏi
– 4/8 lên lớp 11
Cái gì……..con nhỏ này chưa được 18 tuổi, má ơn kiểu này mà bị bắt thì tù rục cả sương còn chưa ra ngoài được má ơi chút lụm rồi.
– sợ à.
– sợ gì – tôi cố giữ bình tỉnh
– không gì
– no chưa – tôi hỏi
– rồi
– uống hết li kia đi – tôi chỉ sang li sữa
– không thích. Uống sữa mập
– ừ không ép
– ực……..
Con nhỏ nóc một hơi hết li sữa rồi nhìn tôi.
– thay đồ đi…..
– thay rồi
– định mặt đồ đó ra đường à
– ra chi?
– đi mua đồ chứ chi – tôi thở dài
– đồ gì
– đồ mặc chứ đồ gì con quỷ lì lợm…………..

VN88

Viết một bình luận