Tuyến quằn quại trên sàn nhà trong cơn sướng khoái cao độ. Từ đôi môi mọng đỏ những tiếng kêu không thành tiếng đã từng khiến tôi mê muội trong những lần ân ái với nàng đang liên tục được phát ra. Thằng Luân vẫn không ngững kích thích. Nó vừa liếm vừa mút chùn chụt lên âm vật và hai mép thịt đỏ hổng của Tuyến. Vợ tôi rên rỉ không ngớt như mèo cái lên cơn động tình. Tuyến gào lên, hai tay nàng giữ chặt lấy mái tóc vuốt keo cứng đờ của Luân. Mồm nàng rên rỉ những tiếng kêu sặc mùi khoái cảm.
Những gì đang diễn ra là một nỗi sỉ nhục nặng nề nhất mà tôi phải gánh chịu từ trước tới giờ. Bao nhiêu nỗi nhớ niềm thương với người vợ yêu dấu giờ đây chuyển thành hận thù. Tôi chỉ muốn lao vào phòng khách giết chết đôi gian phu dâm phụ. Luân là bạn tôi mà nó lại cướp vợ bạn thật không thể tưởng tượng được. Hai tay tôi nắm chặt lại, tôi phải cho hai đứa khốn kiếp này ngừng thở vĩnh viễn. Tôi nhìn đôi tình nhân với ánh mắt rực lửa. Lúc này Luân đang ấn cái dương vật đỏ hỏn của nó vào trong âm hộ Tuyến. Điều tồi tệ nhất là nó không dùng bao cao su. Cả hai quặp chặt lấy nhau để tận hưởng những cú nhún đầy khoái cảm. Thằng Luân thụt dương vật hùng hục như một con trâu. Môi nó lại ngậm chặt lấy đầu nhũ hoa của Tuyến. Tay phải bóp vú trái, tay trái ôm lấy hông bên phải vợ tôi. Đôi chân đẹp tuyệt của Tuyến quặp vào hai bên hông Luân còn mồm thì rên rỉ không ngớt. Chiếc dương vật của thằng Luân đâm ngập trong lỗ âm dạo Tuyến. Nó tựa như nhát dao đâm vào tim tôi. Được một lúc cả hai cùng rú lên, Luân xuất tinh ào ào vào trong âm đạo Tuyến. Hai thân thể trần truồng ướt đẫm mồ hôi quấn chặt lấy nhau. Nụ hôn nồng cháy được trao cho nhau trong khi tinh khí từ trong âm đạo Tuyến tuôn ra ướt đẫm đám lông của cả hai. Đôi gian phu dâm phụ vừa ôm vừa hôn nhau rồi phá lên cười vui vẻ như muốn chọc tức tôi đang đứng bên ngoài.
Tôi nhìn thấy cái xiẻng ở góc tường liền xông tới cầm chặt lấy với ý định lao vào bên trong cho đôi trai gái dâm loạn kia mỗi đứa một xẻng nhưng có một cái gì đó đã khiến tôi kiềm chế được.
Trong phòng khách Luân đang mơn chớn lên tóc Tuyến, cả hai cùng thì thầm trông thật tình tứ :
– Em đẹp tuyệt vời Tuyến ạ. Tại sao anh không được gặp em sớm hơn thằng Tú nhỉ ? Tại sao ? tại sao lại thế hả người đẹp của lòng tôi – Thằng Luân đưa giọng lả lơi.
Tuyến cười khanh khách, rồi nghiêm mặt :
– Hỗn nào từ sau chở đi phải gọi là chị Tuyến nghe chưa, sắp làm em người ta rồi đấy ông tướng ạ.
– Chị thì chị, người đẹp nhiêu khê quá. Lúc sướng lên chín tầng mây cứ kêu anh Luân mãi còn gì.
Cả hai cười rúc rích. Tuyến tát yêu cho Luân một cái rồi nói tiếp :
– Ngày mai Luân cùng tôi và bố mẹ về quê để ra mắt mọi người bên nhà tôi. Cái Duyên bận việc cơ quan không đi cùng được đâu.
– Chả sao không có Duyên thì có Tuyến lo gì – Thằng Luân cấu nhẹ vào vú vợ tôi – thế bao giờ thằng Tú về ?
– Anh ta gọi điện bảo là ngày kia mới về – mặt Tuyến lạnh băng khi nói đến tên tôi.
– Ông anh này đi kĩ thế thảo nào vợ ở nhà buồn đến nóng cả người, hé hé hé hé!
– Thôi đi Luân quá đà rồi đấy tôi không thích Luân nói thế đâu.
– Ôi bà chị cáu rồi. Em xin lỗi chị, em xin đền cho chị cái này.
Dứt lời thằng Luân đè nghiến vợ tôi xuống và bắt đầu hồi hai màn khoái lạc. Tôi không còn muốn nhìn người vợ phản bội của mình thêm một phút nào nữa liền để cái xiẻng lại chỗ cũ và trèo tường ra ngoài. Bọn chúng không đáng để tôi xuống tay.
Tôi bước đi như một kẻ bại trận từ chiến trường chở về. Hai túi du lịch đầy ắp quà cho vợ giờ đây nặng như hai quả tạ. Lòng tôi đau như cắt khi nghĩ lại cảnh vợ mình nằm dưới một thằng đàn ông khác. Quá khứ lãng mãn của tình yêu giữa tôi và Tuyến rội về như những cơn bão trong lòng . Tình yêu, nỗi nhớ mà tôi dành cho Tuyến giờ đây là một cơn ác mộng. Tôi nhắm mắt bước đi thất thểu như một kẻ lang thang trên hè phố khi bóng tối đang dần buông xuống. Chợt có tiếng gọi tôi từ phía sau. Sực tỉnh cơn mê, tôi quay lại thì nhận ra đó là Quốc bạn thân của tôi. Quốc học cùng tôi hồi cấp 3 nhưng tới giờ vẫn chưa lấy vợ. Nhìn bộ dạng thất thểu của tôi, Quốc liền kéo tôi về nhà nó.
Nhà Quốc ở khu tập thể Trung Hoà – Nhân Chính nên rất tiện nghi. Sau ba tuần rượu tôi kể cho nó nghe toàn bộ sự thật đau lòng về Tuyến. Nó chỉ cười nhạt và nói :
– Trong lễ cưới, tao thấy mày như người nhặt được kho báu còn hôm nay nhìn mày như một lão nhà giầu bị phá sản. Thôi đừng buồn, đàn bà nhiều lúc mang lại cho ta hạnh phúc vô bờ nhưng đôi khi cứa cho ta những nhát dao chí mạng. Mày ở lại đây ngủ cho khoẻ.
– Làm sao mà ngủ được bây giờ – tôi đau khổ mở mồm.
– Mày yếu đuối quá Tú ạ. Theo tao mày phải trả thù thằng khốn kiếp ấy. Có thù không trả không phải là đàn ông.
Rứt lời nó gợi ý ngay cho tôi một kế hoạch trả thù. Tôi nghe xong đờ đẫn cả người.
– Nhưng liệu làm thế có quá đáng lắm không?
– Không độc không phải là trượng phu. Mày hãy nghĩ đến cái lúc nó cưỡi lên người vợ mày thì sẽ không còn lăn tăn gì nữa.
Tôi lại sôi máu lên khi nghĩ lại trò chơi ghép tượng hai lưng của vợ mình và thằng Luân. Tôi ực cạn ly rượu và thề quyết tâm trả thù cho bằng được.