VN88 VN88

Đọc full truyện gái quê anh địt em đi em sướng qúa cực hay

Nỗi nhớ nhung âm ỷ nhưng thật rõ nét trong tôi đang kéo dài thì bỗng một buổi chiều tan học tôi đang loay hoay dẫn xe ra cổng tnlờng thì Thiện xuất hiện. Với một nụ cười thật tươi Thiện chạy xe sát lại gần tôi nói:
– Mấy hôm nay không đưa Mến đi học được anh thấy không yên tâm chút nào hết. Hôm nay anh ghé thăm coi Mến có cần gì anh không ?

Trước sự xuất hiện thật bất ngờ của Thiện tôi lính quýnh không che dấu được sự mừng rỡ đang rực lên trong lòng khiến Thiện nhận ta được, anh nhìn tôi vôi đôi mắt thật cảm động. Sau một hồi nhìn nhau tụi tôi bôt lúng túng, Thiện ghé sát lại gần tôi nói:
– Mình đi ăn chè nghe Mến ?
Anh nhìn tôi chờ đợi, thấy tôi chưa trả lời anh tiếp vôi nét mặt có vẻ hài hước:
– Cả tuần nay anh nhớ…anh nhô… ngưng một lát nhìn tôi rồi anh nheo mắt nói tiếp)…cô hàng bán chè muốn chết.

Thấy mặt tôi xịu xuống không nói năng gì rồi lặng lẽ dắt xe ra cổng anh chạy theo năn nỉ:
– Anh nói dỡn chơi chút mà Mến, bộ anh như vầy mà đi nhở cô bán chè mập lù như thùng nưóc lèo đó sao mà em giận anh ?
Không quay lại tôi nói với giọng lẫy:
– Anh nhớ cô hàng chè thì đi kiếm cổ đi, để em về, em mệt rồi em không muốn ăn chè đâu.
Thấy tôi có vẻ giận nhiều anh lẽo đẽo theo sau lưng năn nỉ:
– Thôi, nếu em ghét ăn chè thì mình ghé nhà lồng chợ ăn bì cuốn quán bà Ba em chịu không ? Thôi mà, anh giỡn chút cho vui chứ bộ thiệt sao mà em giận !

Đạp xe bên nhau một đỗi khá xa nữa Thiện thấy tôi vẫn không nói năng gì, anh đổi cách năn nỉ pha thêm chú diễu:
– Cô bán chè mập lù này hại quá, làm nãy giờ tui năn nỉ muốn gãy lưỡi không xong… thôi bà Ba bì cuổn ơi bà giúp con với, con nhớ… nhớ… bà Ba quá chừng rồi nè…

Tôi nín cười không được bèn quay qua chỗ khác cười Thiện nhìn thấy tôi cười anh khoái quá bèn nói diễu thêm vài câu nữa rồi kè xe tôi vào chợ, ghé ngay vào quán bà Ba. Vừa kéo ghế cho tôi ngồi anh vừa nói vôi bà Ba:
– Con cám ơn bà Ba… nhờ bà Ba chô không thôi hôm nay con khổ rồi… thiệt đó bà Ba.

Vừa nói anh vừa nhìn tôi hai đứa cùng cười…bà Ba không hiểu gì hết cũng nhìn tụi tôi cười theo.
Buổi chiều hôm đó sau khi ra khỏi nhà lồng chợ, Thiện đã đưa tôi ra bờ sông uống nước dừa ngồi tâm sự tôi gần chiều tối mới về. Tnlóc khi chia tay ở đầu ngõ Thiện đã quàng tay qua vai tôi kéo sát lại gần hôn vội trên má tôi một nụ hôn thật nồng nàn.

Bước chân vào nhà tôi bàng hoàng chếnh choáng như người say nlợu. Chiếc hôn đầu đời quả thật là kỳ diệu. Chắc tói chết tôi cũng không thể quên được cảm giác này.

Kể từ sau buổi chiều đó, Thiện thưòng hay đón tôi ở cổng tniờng, tụi tôi đã thực sự bưôc vào tình yêu Đã có những chiều tựi tôi ngồi ôm nhau hàng giờ trong công viên, hay trong phòng trọ của Thiện. Nhưng nụ hôn say đắm đã đổi trao, những vòng tay ghì xiết đã làm nóng bỏng thân thể hai đứa. Tay Thiện đã lùa vào hầu hết những phần sâu kín trong thân thể tôi. Có một đôi lần trong phòng trọ của Thiện tôi tưởng tôi đã trao thân cho Thiện rồi nhưng chúng tôi đã kịp dừng lại, chắc có lẽ vì tôi quá run sợ và Thiện thì lọng cọng chưa có kinh nghiệm.

Tình yêu của tụi tôi đang độ nồng nàn nhất thì một buổi chiều Thiện đón tôi ờ cổng trường với một bộ mặt thật thiểu não. Nhìn nét mặt Thiện tôi biết ngay anh đang gặp chuyện gì chẳng lành. Nắm tay tôi Thiện nói:
– Mến ơi! anh môi nhận được giấy gọi nhập ngũ, tuần tới phải trình diện.
Tôi bàng hoàng nắm tay anh hỏi vội vã:
Vậy là anh phải nghỉ học sao ? đi lính vậy chừng nào mói được giải ngũ…?
Thiện gãi đầu nói:
– Đi lính thì phải nghỉ học chứ sao? còn chuyện giải ngũ thì cũng phải vài ba năm chứ không ít đâu.thôi chính phủ gọi rồi thì đi chứ làm sao được. Anh có thằng bạn cũng mới nhận được giấy gọi hôm nay.
Thấy tôi có vẻ buồn anh ghé tai nói nhỏ:
– Thôi buồn làm gì Mến? mình đi ăn cơm Tàu ở ngã năm đi…vui vởi anh ít ngày nữa rồi anh đi…

Những lần tnlởc mỗi khi được Thiện rủ đi ăn cơm Tàu là tôi rất thích, ăn uống mê say. Hôm nay cũng ngồi trưôc những món đồ ăn thơm ngon bốc khói đó mà sao tôi cũng như Thiện nuốt chẳng vô. Lần quần cả buổi chiều bên nhau Thiện không dấu nổi sự chán nản, anh luôn miệng nói những câu đầy vẻ lo âu như:
-“Tụi con trai ờ đây thấy ghê quá à? anh chỉ sợ anh đi xa rồi tụi nó không để cho em yên.
-“Người xưa vẫn thường hay nói câu xa mặt cách lòng. Mến ơi! mình xa nhau em ráng giữ một lòng nghe Mến.”
-“Chỉ còn vài ngày nữa anh đi rồi? anh muốn Mến làm một hành động nào đó chứng tỏ là em yêu anh.”
– “Anh bị ket lính tráng thế này không biết ba má em có gả cho anh không?” .
– “Hồi này chiến trường có vẻ sôi động hơn những tháng trước, anh sợ anh khó thọ quá Mến à? ” Đại loại nhưng câu như vậy vởi nét mặt thật buồn bã, Thiện đã kéo tôi vào trong nỗi ưu tư chán chường của anh.

Trên đường về ngang qua rạp chiếu bóng Mỹ Lợi thấy đang chiếu phim Tàu do Khương Đại Vệ và Địch Long đóng khá hấp dẫn, Thiện bèn đề nghị vào xem. Tôi nừa muốn xem, nửa không vì sợ về tối quá sê bị chú thím Tư rầy. Thấy tôi còn ngần ngừ Thiện nói:
– Trời còn sáng mà, mình vô coi chừng hơn một tiếng rồi về cũng còn sởm chán..

Vừa nói anh vừa dẫn xe tôi đi gởi rồi đi mua vé. ở ngoài sáng bưởc vào bóng tối mắt tôi chẳng thấy gì hết nên bước đi loạng choạng phải dựa sát vào Thiện mới bưởc đi nổi. Phải mất cả mấy phút sau mắt tụi tôi mới quen vôi bóng tối và tìm được chỗ ngồi. Chưa yên chỗ tay Thiện đã như con rắn lùa vào trong ngực tôi mà xoa xoa nắn nắn. Hai ngón tay trỏ và cái của Thiện vê vê trên đầu vú tôi làm cho người tôl nổi gai ốc cùng khắp. Tiếp tục mân mê thêm một hồi nữa thì bàn tay Thiện lần xuống dưới, tiến thẳng vào trung tâm yếu điểm của tôi. Nhột nhạt quá vởi lại mắc cỡ nưa nên tôi gập người lại ôm cứng láy bụng không cho tay Thiện tự do hoạt động nữa. Bị chận lại bất tử Thiện rút tay về, đổi hưởng quàng tay qua vai tôi kéo sát lại gần rồi hôn vào tai, liếm quanh vành tai và dùng lưòi ráy vào trong lỗ tai tôi làm người tôi lại ràn rật ngất ngây chẳng còn biết gì nữa, hai tay lại lơi ra và bàn tay Thiện lại tiếp tục lấn chiếm. Nước trong lồn tôi ứa ra chèm nhẹp như người có kinh. Bàn tay Thiện vẫn tiếp tục tiến sâu hơn, chà chà nhè nhẹ trên mồng đóc của tôi, móc sâu vào trong mà ngoáy qua bên phải rồi ngoáy sang bên trái. Người tôi lúc đó chẳng còn biết gì nữa nên cứ cong vòng như con tôm mà vùng vẫy lăn lộn. Đang như cục lừa trên lò bỗng nhiên Thiện ngưng tay làm tôi như con diều căng gió đứt giây từ trên trời rởt xuống đất Choàng mờ mắt ra lơ láo nhìn thì thấy Thiện ngồi ngay ngắn lm re mắt hướng lên màn ảnh. Như hiểu ý, Thiện quay sang ghé tai tôi nói nhỏ:
– Những người ở chung quanh nãy giờ họ có vẻ chú ý tởi mình nhiều rồi đó, hãy ngồi yên xem thêm một lát nữa rồi mình về.

Tiếp tục ngồi xem đâu chừng mười lăm, hai.. mươi phút nữa thì Thiện đứng dậy kéo tay tôl ra về Ngoài trời đã tối hẳn. Gió nhè nhẹ thổi làm cho tôi thấy thoải mái vô cùng. Đạp xe bên nhau trên đường về hai đứa tôi tự nhiên làm như mắc cỡ nên nói chuyện rết ít và chẳng dám nhìn thẳng vào mặt nhau.

Những ngày kế tiếp đó Thiện kiếm tôi đều đều. Có những buổi sáng Thiện chờ tôi ở đầu ngõ, tôi đã trốn học đi chơi vôi Thiện khắp nơi và nhiều lần trong công viên vắng hay trong căn phòng hẹp của Thiện. Môi Thiện, tay Thiện đã dưa tôi đến chín tầng mây quên cả không gian thời gian. Đôi lần dục tình lên tôi điểm cao nhất Thiện đã đòi tôi cho anh được hưởng những cái cao quý nhất của đời con gái tôi, nhưng rồi cuối cùng vì Thiện quá lọng cọng và vì sự run sợ của của cả hai đứa nên tụi tôi đa dừng lại kịp thời.

Thời gian trôi thật lẹ, ngày mai đã là ngày Thiện đi trình diện nhập ngũ. Buổi tối chia tay hai đứa buồn rã rúợi, nưôc mắt tôi chảy ràn rụa ưôt cả vai áo Thiện. Thiện như người mất hồn chẳng nói năng gì hểt chỉ biết ôm tôi vào lòng, tay hết vuốt tóc lại vuốt lên lưng.

Những ngày Thiện đi rồi tôi đi học mà tâm trí để đâu đâu chẳng học hành được gì cả. Đã có nhiều lần bị thầy cô lưu ý nhưng tôi cũng chẳng thay đổi gì được. Tôi giờ phút nầy tôi mới thấy là mình dã yêu Thiẹn nhiều quá, nhiều hơn cả sự suy đoán của mình nữa.

Thấm thoát thế mà Thiện đã vào quân trường gần ba tháng và ngày mai là ngày phép đầu tiên của Thiện về thăm tôi kể từ khi anh nhập ngũ. Để sừa soạn cho ngày phép đàu tiên này tôi đã đặt chuyện nói vôi ehú thím tôi là tôi sẽ đi vôi phái
đoàn của trtiờng thăm viếng thương bệnh binh ở Bệnh viện Dã chiến tỉnh nguyên ngày chủ nhật. Suốt buổi tối hôm thứ bảy tôi không tài nào ngủ được, trong dạ bồn chồn nôn nao khó tả chỉ mong sao trời mau sáng để đến giờ gặp lại Thiện. Mới sáu giờ tôi đã thức dậy chải đầu tô nhẹ lên má chút phấn hồng rồi rời khỏi nhà.

VN88

Viết một bình luận