Nhưng điều Hồng mong đợi nhất: vẫn là lời hứa của Lâm, cho bà hưởng bé Hoàng 15 tuổi, lúc trở lại Sàigòn. Hôm nay, sáng thứ tư. Xe cộ Saigon nhiều như mắc cưởi. Đã mười giờ sáng, mà đường sá chật cứng những xe nhà bóng lộn, những taxi, những xích lô máy, người đi bộ….Từ Saigon lái vào khách sạn Bắt Đạt, Chợ Lớn, mà Lâm phải tốn mất hơn bốn mươi lăm phút vất vả.
Bà Hồng, ngồi băng ghế sau, lòng nôn nao, phắn khởi. Bà rạo rực giống như buổi sáng ở Đà Lạt hẹn với Philip.
– Chắc em nóng ruột lắm phải không? Lâm hỏi.
– Còn phải hỏi. Lo lái nhanh nhanh giùm em chút. Anh để Hoàng đứng đợi ở đâu? Chờ lâu tội nghiệp nó chớ….
– Khỏi lo Thằng nhỏ lanh lắm. Nó đi xe đạp vôBắc Đạt hồi sáng sớm lận. Có cho tiền nó ăn sáng rồi. Gặp nó, em không hài lòng, anh xin nghỉ nghề lái xe luôn.
Đưa một em bé 15 tuổi vào khách sạn không phải là chuyện dễ. Cho nên khi xe ngừng, Hồng vào lấy một phòng, số 308, rồi trở ra cho Lâm hay để cha con chàng lấy phòng 309. Dấu hiệu là chừng nào Hồng nghe gõ cửa bốn tiếng liền, và hai tiếng rời, là lúc Lâm đưa Hoàng tới.
Vào phòng nằm đợi. Hồng mang theo chiếc áo ngủ thật sang, thay. Nằm xong, đi tới đi lui trong phòng cả nửa tiếng, vẫn chưa thấy gì hết. Sốt ruột quá, Hồng mở cửa nhìn ra hành lang hết ba lần. Không bóng người. Càng mong, càng thấy lâu. Gần một tiếng, cửa được gõ. Hồng mở ra, cậu bé tuôn vào thật nhanh. Lâm chúc:
– Xin lỗi để em chờ hơi lâu. Hưởng đi nhen. Khoảng năm giờ anh lại đón. Con ở đó nghe Hoàng.
Hồng đóng và khoá chặt cửa, xoay lại nhìn Hoàng:
– Sao trễ quá vậy?
– Tại con hổng có giấy căn cước, quản lý hổng cho vô. Ba con phải hối lộ mất hai ngàn, năn nỉ hụt hơi, mới được.
Hoàng mặc một áo sơ mi trắng có thêu chữ trường tư thục Bùi Viện. Một quần dài xanh, mang săng đan. Khuôn mặt giống hệt như Lâm, cao lỏng khỏng. Nếu không được Lâm nói trước, Hồng tưởng cậu bé chỉ 13 là cùng.
– Hoàng ăn uống gì chưa?
– Dạ thưa bà rồi. Dĩa cơm tấm với ly soda chanh hột gà. Hồi ba tới, ổng còn bắt bồi dưỡng thêm tô phở. No muốn bể bụng luôn. Chưa bao giờ no như sáng nay.
– Hoàng vô tấm một cái cho mát, rồi ra nằm nói chuyện.
Hoàng dạ, rồi đi thẳng vào phòng tắm. Lòng của Hồng nôn nao kỳ lạ. Nàng mong Hoàng tắm thật nhanh để nàng được ôm thằng bé. Không cần phải làm tình hay. Chỉ cần ôm thật sát tuổi 15 để nghe, và thưởng thức cuộc gặp gỡ, hẹn hò kỳ dị, hoang đường như chuyện liêu trai. Làm sao gái già 42 lại được cái diễm phúc thần tiên đến thế. Nàng có biết bà Từ Hy Thái Hậu năm 80 tuổi, mỗi ngày phải nglỉ với vài thanh niên tuổi không quá 18.
Đó là bậc vua chúa tiền rừng bạc biển, mà cũng chỉ được ái ân với thanh niên 18. Tại sao Trời lại đặc ân cho Hồng cái diễm phúc ngàn vàng này? Mà, điều làm Hồng phắn chắn, nôn nao nhất: Hoàng là con ruột clỉa Lâm. Loạn thật ! Loạn hơn mưa dưới đất phun lên Trời.
Tiếng nước phòng tắm ngừng chảy. Tim Hồng đánh thình thịch. Đúng là gái già thích ăn rau non. Hoàng bước ra, đi chầm chậm. Mình trần, chỉ quấn phía dưới cái khăn lông. Hắn bước tới cạnh giường, đứng nhìn chết sửng bà Hồng.
Hồng trườn ngược người lên, ngồi dựa vào thành giường, nhìn lại bé Hoàng. ánh đèn ngủ trên tường dọi xuống khuôn mặt Hồng làm nàng đẹp thêm lên:
– Không lạnh sao mà Hoàng ở trần?
– Dạ lạnh chớ. Nhưng chịu một lát chắc quen.
Bộ đồ ngti của Hồng màu mỡ gà, mỏng tanh, trình hết da thịt mỹ miều, hấp dẫn. Cặp vú không xú chiêng. Bộ lông lồn đen xám. Hal bắp vế tròn lẳng, no cứng. Hai bàn chân thon dài, trắng muột với những ngón sơn đỏ. Chừng đó thứ làm bé Hoàng như bị thôi miên. Hắn vội đưa tay xuống đè khúc gân đang đội cái khăn lông lên, rồi hạ xuống.
– Bắt người ta chờ lâu muốn chết luôn à. Hổng biết đâu, bắt đền đó. Một tiếng buổi sáng. Hai mươi lăm phút tắm….
Tự nhiên Hồng muốn sống lại thời con gái. Hồng cố tưởng tượng như mình vào cái tuổi 16. Nàng nhỏng nhẻo, dù cử chỉ không tự nhiên- để làm cho ra vẽ “gái tơ”, để làm cho Hoàng bớt ngượng hơn, Vì quả tình, Hồng đáng tuổi chị clla má nó. Hoàng vẫn bất động, dù trong lòng cũng dấy lên cơn thèm ghê gớm. Mùi nước hoa đắt tiền tỏa ra từ thân thể bà Hồng. Những hột xoàn lóng lánh từ bàn tay bà Hồng. Cách trang sức đài các, thượng lưu của bà Hồng làm Hoàng cứng đờ như thây người đã chết. Bà Hồng vẫy tay:
– Lại nằm kế bên em đi Hoàng. Sao đứng đó hoài vậy?
Cử chỉ bà Hồng dù được đóng kịch thật tinh vi, trông cũng lố bịch, dị hợm thế nào, nhất là khi bà xưng em với Hoàng.
Thằng bé nhảy lên giường, nằm kế bà Hồng, nhưng chưa dám động đậy gì đến thân hình bà chị lớn tuổi. Hồng quay qua, đót cánh tay dưới ót cậu bé, gát một chân qua ngang chỗ khăn lông bị đội lên. Lúc đó Hồng bắt đầu giật mình. Vật cộm lên dưới khăn lông không phải là nhỏ. Ngang ngửa xấp xỉ với “đòn củi” của Lâm chớ không chơi:
– Từ bé giờ, Hoàng có gần gụi đàn bà chưa? Hồng hỏi.
– Dạ có. Mà toàn mấy bà bán buôn ngoài chợ, bạn của mẹ. Chưa có bà nào da thịt thơm như….như….
– Như chị. Gọi chị bằng chị được rồi. Hay gọi bằng em đi….
– Dạ chưa có bà nào da thịt thơm như của….của em.
Hồng sướng quá, khoái quá, ôm siết thằng bé !
– Ời anh cọi em bằng em được rồi. Như vậy vui hơn, thân mật hơn. Em đâu có già gì cho lắm. Sao anh biết da thịt em thơm? Đã hôn người ta cái nào đâu mà khen?
– Trời, nó thơm tuất trận trong phòng tắm lận.
– Bây giờ tụi mình cổi truồng hết ra, nằm nói chuyện vui hơn.
– Cũng được. Để con cổi đồ cho em nhen?
– Gì mà con cổi cho em. Anh cổi cho em. Nói đi !