Chị Lâm cũng kịch trong kịch, vì chị biết Lâm có nghe tiếng chị lỡ rên quá lớn, lúc chị đang ra:
– Ăn cơm đi con. Ráng ăn nhiều nhiều. Dạo này má thấy con hơi gầy đó. Thứ bảy thì rủ bạn đi đá banh, lội bơi cho nó nở nang, cho bự con, gái nó mới chạy theo chớ !
– Người con gầy như vầy, mà gái cũng theo rần rần.
– Xạo quá đi Gái theo mà, mới xáp vô có mấy tháng, con Ngọc nó bỏ đi lấy chồng mất tiêu. Hẹn trốn chồng lại ngoại tình, mà rồi cũng chẳng thấy. Xí, vậy mà gái theo rần rần. Đắc đào, con đâu có thức dậy, “ấy ” một mình, cho…mệt. Bần tùm lum ra chiếu.
Thằng Hoàng nhai cơm, cười tủm tỉm. Nó đoán không sai. Rõ ràng hồi nãy nó thủ dâm, “có người” nhìn lén. Nó nói:
– Ấy một mình? Là sao? Má nói gì con không hiểu !
– Thôi đừng giả khờ nữa, ông Thần nước mặn!
– Mà sao mà biết con “ấy” một mình?
– Thì ….à….ừm…nhà vắng hoe. Chuột chạy má còn nghe. Giọng con la kiểu đó, hàng xóm còn biết nữa là….Má đang lặt rau ở ngạch cửa. Lần sau làm ơn la nhỏ chút.
Hoàng cắc cớ, rắn mắc hỏi khó chị Lâm:
– Má chỉ nghe không thôi, hay cóthấv nữa?
– Ai hưởn đâu mà đi rình xem ba cái ngữ tàm xàm đó nà.
Chị cố đóng kịch mà nó cứ lòi giả dối ra mãi. Bởi vì nói một câu nghiêm trang như thế, mà gương mặt chị gần như hí hửng, lẳng lẳng. Làm thằng Hoàng không nhịn được cười.
– Không phải sao cười, hả ông Thần?
– Dạ, con cười bởi vì má có cặp mắt thần.
– Sao kỳ vậy?
– Dạ, phải có mắt thần mới từ ngạch cửa nhà bếp, có thể nhìn xuyên qua cửa ván, thấy….bắn tùm lum ra ngoài chiếu…..
Chị mắc cỡ quá. Dấu đầu lòi đuôi, nên nói chống đỡ:
– Mắt thần hay không kệ tui cậu ấm. Ăn lẹ đi cho tôi dọn. Hết nửa ngày rồi…..Nè, bộ con có quen với bà nào lớn tuổi hả?
– Dạ đâu có. Có một mình chị Ngọc, lớn hơn con có một tuổi thôi. Chỉ đi lấy chồng là hết, có ai nữa đâu.
– Vậy tại sao hồi con “ấy” một mình, con la: “đụ mạnh đi, đã quá thím ơi ! ” Thím? Thím đây là bà nào vậy?
– À, cái đó là con bắt chước giọng rên của anh Bình mỗi lần lại đây “ấy” với má. La cho đỡ ghiền, đỡ thèm vậy mà….
Chị Lâm im lặng một khoảnh khắc. Tay gấp cá mà mắt chị bâng quơ nhìn thằng Hoàng. Chị tự hỏi: Vậy thì người đàn bà trong mộng ctla Hoàng lúc bay giờ là ai? Chị muốn hỏi, mà không dám. Chị sợ câu trả lời của thằng Hoàng.
Chung quanh bàn ăn đang bị bao phủ một không khí ngột ngạt. Nó nghiêm trọng, bình thường, cũng được. Mà muốn nó biến thành lả lơi, cợt nhã, bất bình thường, cũng dễ thôi. Vì vả hai, hình như đang chơi chữ, chiếu tướng nhau, để tấn công nhau. Họ đang gờm nhau, chỉ chờ một trong hai bên, đồng loã, thì cái gì cũng có thể xảy ra, không người thứ ba nào hay biết!
Một lần nữa, dĩa cá kho, tô canh rau đạm bạc, đã bị nhoà, mờ hắn đi. Mắt chị Lâm đang đỏ hực. Da mặt chị cũng đỏ hực. Phần hạ bộ chị nóng rang khi chị liên tưởng đến hình ảnh xảy ra cách đây hai mươi phút, trong phòng Hoàng.
– Sao má không ăn cơm đi, để nguội hết.
Chị Lâm vội vã và mấy miếng, đầy miệng, nhai cầm chừng, gõ đũa vào cái chén, và hồn chị đi hoang. Thế là Hoàng đã rình xem chị đụ thằng. Bình, đụ anh Bảy. Vậy mà nó kín như bưng, không hề xì ra cho anh Lâm biết:
– Má cám ơn, con biết hết mọi việc má làm, và đã giữ kín giùm má. Tại vì thèm quá mà phải làm bậy như vậy….
Hoàng cố phá tan không khí bi kịch đang ào tới:
– À quên, lâu nay sao không thấy anh Bình lại chơi hả?
– Tại vì má hết tiền rồi. Má phải trả 500 một lần như thế ! Anh Bảy cho má được vài chục ngàn. Má dành dụm. Phải chi anh Bảy tiếp tục thì bây giờ mình đã ớ nhà mới. Quỷ mắc dịch, chả biến đâu mất. Má phải mướn Bình thay thế. Gọi là cho đớ thèm thôi chứ cái của Bình nhỏ lắm ! Năm trăm một lần? Kể cũng không mắc. Nhưng má đã dùng hết số tiền anh Bảy cho rồi. Nên đành nhịn thèm thôi. Chắc má phải tìm cách buôn bán thêm, để….
– Để có tiền mướn anh Bình?
Chị Lâm gục đầu xuống. Sự thật não nề đó chị không dám nói ra, nhưng Hoàng đã huỵch toẹt. Xấu hổ quá, nhưng chị cũng không sao nhịn được sự thèm khát xác thịt.
– Thưa má khỏi. Má ở nhà lo cho em Lan. Để con đi làm.
– Làm gì con?
– Làm nghề cl.ỉa anh Bình.
– Nghĩa là con đi ngú với mấy bà lớn tuổi để kiếm tiền?
– Bình làm được thì con cũng làm được! Mà con nghĩ: khả năng của con có thể kiếm nhiều hơn Bình gấp mấy lần.
– Sao con biết ?
– Hừm. Con đã vài chục lần nhìn lén cảnh Bình làm tình với má. Tầm thường quá. Bà nào, dù dâm nhất gặp con, nếu họ không thua, không quỳ lạy, con không ăn tiền.
Chị Lâm để chén cơm xuống, há to mồm nhìn thằng con:
– Hoàng. Con còn nhỏ lắm. Phải lo học. Đừng làm đĩ đực.
– Cũng vậy thôi. Con phải giúp má nuôi em. Hình như ba con chẳng còn trách nhiệm gì nữa với gia đình. Má đừng lo, con vẫn đl học. Có làm nghề này, nhiều lầm, con chỉ tốn vài tiếng một ngày. Con đã thử rồi.
– Hả? Con đã thử rồi? Với ai, hồi nào?
– Với bà Tám Xích, chủ vựa hột vịt Cầu Ông Lãnh. Bà Sáu Dơi, chú vựa trái cây. Và bà Tư Vuông, vợ thầy thuốc Bắc cùng xóm. Cả ba bà đều có chồng, và đều muốn ngoại tình. Rất dâm. Con đã ngú với họ, mà chẳng mất tý sức nào cả. Nhờ có thuốc gia truyền của bà Vuông cho, dai lắm.
– Hèn chi lâu lâu, bà Vuông ghé qua, hỏi thăm con có ở nhà không, mà má đâu có biết. Mấy bà này còn lớn tuổi hơn má nữa.
– Con không cần. Con chỉ cần tiền. Mình phải ra khói chỗ xóm nghèo, nước đọng này.