Sau những ngày no nê tình ái ở Đà Nẵng với chị Phương Trinh, chàng sinh viên Bách lại trở về với cuộc sống thường nhật. Hàng ngày đến trường, chiều tối về nhà, đều đặn như vậy nhưng trong lòng không hề thấy buồn chán bởi dư âm của những ngày bên chị Phương Trinh vẫn còn khiến nó cảm thấy lâng lâng bay bổng. Từ hôm về tới giờ nó chưa gặp lại chị, chỉ duy nhất một lần gọi điện thoại cho chị nhưng nó cảm nhận được sự lén lút lo sợ của chị khi nghe máy nên nó thôi không gọi thêm lần nào nữa. Nó nghĩ đàn bà ngoại tình nào cũng vậy thôi, nhân tình gọi đến chắc đều nơm nớp lo sợ chồng nghi ngờ. Không biết ông chồng nhà ấy ra sao mà để vợ lúc nào cũng hừng hực như thế. Cũng khổ thật, có vợ đẹp, lại dâm nữa mà không đáp ứng nổi thì trách sao được đàn ông khác nó nhòm ngó.
Buổi chiều hôm đó, đang lang thang trà đá thuốc lá ở vỉa hè gần nhà, chợt nó thấy cô Nhung. Cô đang ngồi trên xe chống chân len lỏi qua một đám xe cộ ùn lại ngay trước mặt nó. Nó gọi to:
– Cô Nhung.
Cô Nhung giật mình ngơ ngác ngó quanh và khi nhìn ra nó nét mặt cô có vẻ không tự nhiên:
– Ô Bách à… – Cô đáp miễn cưỡng.
– Cô đi đâu đấy. – Bách hơi thất vọng, biết thế mình chẳng gọi thì hơn.
– Cô đi lấy ít hàng. – Nhung dừng xe lại đỗ sát vào vỉa hè.
– Thế để cháu chở đi cho… đang rảnh rỗi. – Nó nói kiểu đãi bôi.
– Thôi, để cô tự đi, cũng gần mà. – Nhung nói nhưng vẫn chưa đi ngay.
– Để cháu đưa đi. – Nó cố nói thêm câu nữa.
Chẳng ngờ Nhung lại đồng ý, cô buông tay lái ngồi dịch lại sau. Nó cười, đành leo lên trước kéo ga cho xe chạy. Nhung ngồi sau chỉ đường, cố ý không chạm vào người nó. Đi qua vài con phố ngắn thì đến nơi lấy hàng, một cửa hiệu bán buôn vải vóc, Nhung bảo nó ngồi chờ và đi vào lấy hàng. Nó ngồi trên yên xe nghĩ ngợi về chuyện với cô Nhung, chắc hẳn cô ấy rất sợ sau lần chạm chán với mẹ ở nhà mình, cho dù mình đã trấn an đủ kiểu nhưng chắc không làm cô ấy yên tâm. Chuyện với cô Nhung có lẽ dừng ở đây, mình cũng tiên đoán trước như vậy mà. Thế nhưng hôm trước đến nhà cô ấy tỏ ra cương quyết lắm, sao tự dưng hôm nay lại đồng ý để mình chở đi… Có thể nào cô ấy động lòng không nhỉ, hay là chỉ đơn giản là có người trông xe cho cô ấy lấy hàng. Nó chợt cười một mình, có khi thế thật, cô ấy chỉ cần người đi cùng để trông xe thế này thôi mà.
Cô Nhung trở ra ôm theo một đống vải vóc, cô đặt vào giữa xe ngay dưới tay lái của nó rồi lại leo lên đằng sau xe. Nó nổ máy cho xe chạy vừa ngoái lại nói đùa với cô:
– Có khi để cháu làm xe ôm cho nhé, đi đâu cứ gọi cháu, đảm bảo đi đến nơi về đến chốn.
– Không, ai lại thế, Bách còn bận học hành nữa chứ. – Nhung tưởng nó nói thật.
– Thì nghỉ học, làm thêm kiếm tiền. – Nó cười.
– Thôi đi… – Nhung cũng cười, giờ biết là nó đùa.
Về tới nhà cô Nhung, thấy cửa khóa Bách hơi lấy làm lạ nhưng không nói gì. Nhung mở cửa, Bách ôm đống vải vào để lên mặt chiếc bàn may.
– Ừ được rồi, để đấy cho cô. – Nhung nói. – May quá gặp Bách chứ không cũng còn loay hoay chán chê với đống hàng này… Để cô lấy nước cho nhé, nóng nực nhỉ.
– Thôi cứ kệ cháu, cô mang xe vào luôn không cháu dắt cho. – Bách nói.
– Cứ để đấy được mà. – Nhung cầm cốc nước lạnh ra cho nó. – Uống nước đi cho đỡ khát rồi cô chở Bách về luôn.
Bách nhìn đồng hồ, mới 3h chiều, về bây giờ thì chán nhỉ. Nó uống một hơi hết nửa cốc nước, cũng định chào cô để về. Đặt cái cốc xuống bàn nó ngó quanh nhà và nhận ra sự thiếu vắng của con bé giúp việc.
– Con bé giúp việc đâu rồi cô. – Nó hỏi.
– À… Nó về quê ít hôm. – Nhung ngập ngừng trả lời.
Thế thì hay đây. Bách nghĩ thầm và không muốn về nữa, nó ngồi xuống cái ghế nhỏ lân la trò chuyện trong khi Nhung cất dọn đống vải lên kệ. Khi đã dọn xong, vẫn không thấy nó có ý địn ra về, Nhung đứng lên tựa bên cái bàn cắt may vẻ bối rối lộ rõ trong từng cử chỉ. Cô không dám nhìn thẳng vào nó, cứ loay hoay xếp cái kéo dẹp mảnh vải một cách vu vơ. Cô thấy thiếu tự tin khi chỉ có một mình với thằng Bách mà không có con bé giúp việc ở nhà như mọi khi. Và không khó khăn gì để Bách nhận ra điều đó, nó bắt đầu dẫn dắt câu chuyện theo hướng khác:
– Chuyện hôm nọ cô còn giận cháu không?
– Hôm nào cơ? – Nhung lúng túng nhìn nó, hai má ửng hồng không biết vì nắng hay vì gì nữa.
– Hôm cháu đến… rủ cô đi chơi ấy. – Nó ngập ngừng nói.
– Thôi đừng nhắc chuyện ấy nữa. – Nhung cúi nhìn xuống bàn.
– Nhưng mà cháu cứ nghĩ mãi chuyện hôm ấy, chỉ lo cô giận. – Bách nói.
– Không, cô không giận đâu, cô quên chuyện đó rồi. – Nhung vội nói.
– Cô còn nhớ câu cuối cùng cháu nói với cô không? – Bách hỏi.
– Câu gì…? – Nhung thấy gai người, cô vẫn nhớ như in câu nói ấy.
– “Cuộc sống ngắn ngủi lắm”. – Bách nhắc lại. – Cô có thấy vậy không?
– Thôi đừng nói nữa, Bách. – Nhung quay đi, thấy mắt cay cay.
– Thật đấy cô ạ. Cô cứ như thế này ngoảnh đi ngoảnh lại… chẳng mấy chốc đâu. – Nó tế nhị không dám nhắc đến cái tuổi sắp 40 của cô.
– Số cô nó thế rồi… – Nhung ngậm ngùi.
– Ai nói như vậy, cuộc đời mình do mình quyết định chứ. – Bách đứng lên tiến đến bên cạnh Nhung.
– Thôi Bách… đừng. – Nhung đứng dịch ra một chút, mắt liếc ra cửa, ngoài phố nắng chang chang vắng người qua lại.
– Cháu thấy thương cô quá… – Bách đưa tay cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Nhung.
Nhung rụt tay lại, lóng ngóng không biết làm sao.
– Thôi Bách về đi… cô, cô phải đi đón con đây. – Nhung nói lắp bắp.
– Mới 3h mà cô. – Nó mạnh dạn nắm lại tay Nhung.
– Ơ kìa, Bách… – Nhung rút tay ra, luống cuống đi vào trong nhà.
Bách nhìn theo mừng thầm, vội ra kéo hai cánh cửa xếp lại. Nhung giật mình quay lại sửng sốt kêu lên:
– Kìa Bách, làm gì thế, sao lại đóng cửa.
– Giờ này có khách khứa gì đâu. – Nó nói và đi vào chỗ Nhung, ánh mắt rực cháy khát khao.
– Không không… Đừng làm thế Bách ơi. – Nhung xua tay sợ hãi lùi dần vào trong.
– Cháu yêu cô, lúc nào cháu cũng nghĩ đến cô. – Nó tiếp tục tiến lại gần hơn.
– Đừng, đừng… cô kêu lên đấy…! – Nhung lùi dần, vướng phải cái tràng kỷ đằng sau và ngồi phịch xuống, mắt nhìn nó như van nài.
– Cháu có định làm hại cô đâu mà cô phải kêu. – Nó ngồi ghé xuống cạnh cô, ánh mắt đã dịu lại nhìn cô tha thiết.
– Cô sợ lắm… – Giọng Nhung run run.
– Cô sợ gì? Sợ cháu à? – Nó hỏi.
– Không… cô sợ phải sống trong sợ hãi, sợ nhỡ ra có người biết… – Cô nói.
– Ôi. Tưởng cô sợ cái gì chứ. – Nó thở phào.
– Vậy thôi… đừng làm gì nhé. – Cô nhìn nó, ánh mắt ngây thơ trông đến là tội khiến nó không nhịn được cười.
– Vâng, cháu chỉ muốn ôm cô thôi. – Nó cười, choàng tay qua vai cô.
Nhung ngồi yên lặng trong vòng tay nó, vẫn còn run rẩy, nó xoa nắn bờ vai tròn mềm mại của cô như muốn vỗ về an ủi, nhưng tay kia lại lần mò đi dần từ dưới eo lên trên ngực. Nhung không nhận ra, vẫn đang nép vào ngực nó thổn thức, chỉ khi bàn tay nó úp gọn lên một bên vú cô mà xoa bóp thì cô mới giật mình giữ tay nó lại kêu lên:
– Kìa Bách, không làm gì mà.
– Không… không làm gì, cháu chỉ thể hiện tình cảm chút thôi. – Nó cười chống chế.
– Tình cảm gì kiểu thế… Thôi buông cô ra, nhỡ có ai đến. – Cô cựa mình muốn thoát khỏi vòng tay nó.
– Đến thấy đóng cửa thì họ lại đi về thôi mà. Kệ họ đi cô, làm suốt cũng phải nghỉ ngơi chứ.
Nó lại ôm lấy cô, lần này thì thôi không sờ soạng chỉ ôm quanh vòng eo của cô, nó kéo cô ngả đầu vào vai nó. Nhung ngồi yên cho nó ôm, tuy có hơi thấp thỏm lo lắng nhưng trong lòng lại thấy ấm áp lạ thường, cảm giác như được che chở yêu thương. Cô không muốn nghĩ gì nữa, mệt mỏi quá vì phải tranh đấu nội tâm rồi. Cô thèm một vòng tay như thế này, thèm một khuôn ngực rắn rỏi như cô đang tựa vào đây, có tội lỗi lắm không khi một người phụ nữ đang độ xuân sắc thèm muốn những điều như vậy. Chờ đợi ở người chồng ư, mong mỏi cả tháng trời để anh cho cô một lần ân ái không trọn vẹn, cô còn chưa kịp cảm thấy run người lên thì anh đã xong rồi. Lần nào cũng vội, cứ như làm cho xong việc. Không có những lần lén lút với thằng Bách đây thì có lẽ không bao giờ cô biết lạc thú yêu đương nó thực sự như thế nào.
– Cô đang nghĩ gì đấy. – Bách hỏi và nâng cằm cô lên nhìn vào mắt cô.
– Không, cô không nghĩ gì cả. – Nhung bối rối khi gặp ánh mắt nó. Cô chợt hiểu điều nó muốn không đơn giản chỉ là ngồi ôm cô như thế này.
– Cháu hôn cô nhé… – Bách hỏi, dù biết chẳng ai hỏi thế trong lúc này.
– Đừng…