VN88 VN88

Đọc truyện ma 18+ Chơi Ma Ngải Full Truyện Ma 18+ Cực Hay

Lưu thấy bà Chín nhận xét thực đúng. Làm sao Thơm có thể so sánh được với Cam chứ. Không ngờ nó mới có mười sáu mà đá dâm đãng tới mức đó rồi. Không biết vài năm nữa ai chịu nổi nó đây. Nhưng Lưu vẫn làm bộ ngây thơ, nói:
“Để bữa nào anh lột áo nó ra thử coi lớn hay nhỏ nhé.”
Bà Chín tlập mạnh vô lưng Lưu, cười hăng hắc.
“Đồ qủi, người ta có bây nhiêu không đủ hay sao mà còn muón chơi trống bỏi nữa hả?”
Lưu luồn tay vô áo bà Chín, bộ ngực bà có thua gì gái Mỹ đâu.

Bỗng có tiếng đập cửa ầm ầm. Cả bà Chín và Lưu cùng giật mình, sửa lại quần áo cho ngay ngắn rồi chạy vội ra mở cửa. Mấy dứa em Thơm mặt mày dáo dác, thấy Lưu
Chúng hớt hải, rối rít nói:
“Chú Lưu ơi, chết rồi. Chị Cam đang phá đùng đùng ở nhà kìa. Không ai cản được chl ấy đâu. Chú về mà coi.”
Lưu quay lại bảo bà Chín:
“Không lý nó nóng quá hóa điên rồi hay sao?”
Mặt mũi bà Chín nhăn nhó.
“Lúc nãy nhiệt độ đã hạ rồi, chích mũi đó đáng lẽ phải ngủ êm rơ, chứ sao lại nổi điên lên được. Không lý quỉ nó bắt con cô hồn này.”

Lưu biết bà Chín mất hứng, bực mình lắm. Chàng nói xuôi cho bà mát dạ.
“Con nhỏ này rắe rối thực. Thôi, em mang ít thuốc chích cho nó mấy mũi nữa đi cho nó êm.”

Bà Chín vùng vằngxách đồ nghề theo Lưu và mấy đứa nhỏ tới nhà Thơm. Vừa tới đầu đường, Lưu đã nhìn thấy con nít bu kín trong ngoài nhà nàng. Tiếng chúng hò hét, cười rỡn rần rần. Vô tới nơi, chàng phải khó khăn lắm mới dẹp được đám nhỏ để vô trong. Lưu thấy Cam đang nện ầm ầm xuống giường, chiếc chiếu đã rách nát, nhiều thanh nẹp giường không còn nguyên vẹn. Thơm bưng mặt khóc
rưng rức. Bố Thơm có lẽ đi làm với thằng con trai lớn, còn mẹ nàngđangđau nằm trongnhà. ớnhà chỉ có mình Thơm và mấy đứa nhỏ. Không ai biết làm gì khác hơn là đứng nhìn Cam đập phá miệng Cam la bai bải.
“Tao giết mày, tao giết mày…”
Lưu sấn lại, la lớn:
“Cam, em làm cái gì đó?”
Tự nhiên Cam ngừng tay, nàng nhìn Lưu chòng chọc, rồi cất tiếng cười thực ghê rợn. Nàng giơ hai tay nhào tới ôm ehầm lấy Lưu siết chặt. Lưu chới với, chàng không ngờ bây giờ Cam khoẻ tới nhưvậy. Khớp xươngchàng kêu răng rắc, hai cánh tay Cam nhưhai con trăn cuốn vòng lấy thân thể Lưu. Chàng cố vùng vẫy nhưng vô ích. Bà Chín và Thơm thấy vậy nhào vô gỡ Lưu ra, nhưng cả hai đều bị Cam hất té lăn cù. Đám trẻ nhỏ nhốn nháo. Khu này bay giờ người lớn đi làm hết, nên ở nhà còn toàn trẻ con, không ai giúp gì được Lưu cả.

Cam vản ôm ghì lấy Lưu, chàng muốn nghẹt thở. Mắt Lưu đã hoa lên, chân tay bủn rủn. Bỗng chàng chợt nhớ ra hôm trước mở cửa sổ làm con Ma Ngải bị ánh nắng rọi vô, phải chạy trốn. Chàng cố gắng ôm chặt lấy Cam lết ra ngoài sân. Lưu đã nghi ngờ chính con Ma Ngải nhập vô người nàng, nhiều cử chỉ củaCam chẳng khác gì nó. Chàng cố lết ra sân, đồng thời la lên cho bà Chín và Thơm phụ với chàng:
“Thơm… Chín… tụi em phụ với anh đẩy con nhỏ này ra ngoài nắng đi. Nó bị ma hành đó.”

Bà Chín nghe Lưu nói xông ngay vào. Thơm run rẩy nhưng thấy Lưu bị nguy và bà Chín nhào vô rồi nên cũng xông vô, cả hai cố đẩy Cam và Lưu ra ngoài sân.
Đúng như Lưu suy đoán. Vừa ra tới sân, bị ánh nắng chiếu vào người, Cam buông Lưu ra, hai tay che mặt rít lên, vùng vẫy, cố thoát vô nhà. Nhưng nàng bị Lưu ôm chặt, cũng như bà Chín và Thơm đè cứng không cho nhúc nhích.

Bỗng một cơn gió lốc xoáy tròn, bụi cát bay mịt mù, mặt trời như bị ai che chớp tắt. Con nít chạy toán loạn. Lưu bị Cam đã bật ngửa ra sân, bà Chín và Thơm cũng chẳnghơn gì chàng, té bò càng. Ai cũng tưởng Cam sẽ vùng lên, ai ngờ nàng nằm suội lơ không nhúc nhích được chút nào như người chết rồi. Lưu lồm cồm bò dậy, ôm Cam vô nhà. Chàng giục bà Chín:
“Em vô coi xem nó ra sao dùm anh đi.”
Bà Chín vạch mắt Cam coi, rồi lại nắm tay nàng bắt mạch. Một lúc sau bà thở ra.
“Con nhỏ này sao kỳ cục quá vậy nè, nó có đau ốm gì đâu mà thuốc với thang chứ.”

Lưu chưng hửng, tưởng bà giận lẫy nói mát. Ai ngờ bà Chín vừa nói xong Cam cũng từ từ mở mắt, chống tay ngồi dậy, ngơ ngác hỏi:
“Cái gì mà đông quá vậy nè. ủa, anh này làm gì ngồi sát người ta quá vậy hả?”
“Cam, em đau làm sao vậy?” .
“Ai là Cam, đau cái gì chứ?”

Con nít ngoài đường lại bu vô, cười nói ầm ầm. Lưu phải ra nạt chúng một hồi mới đóng cửa được. Chàng biết là Cam mất trí rồi. Cái kiểu này dám bị con Ma Ngải của chàng hốt hồn lắm. Sở dĩ Lưu đoan chắc là con Ma Ngải vì lúc ôm Cam ra ngoài nắng, đầu chàng nhức như búa bổ.

Điều nàychứng tỏ là chính nó, bởi vì bây giờ máu mủ chàng và Ma Ngải đồng thông. Những gì nó cảm ứng là chàng lãnh đủ; hai người như một mà thôi. Nhất là khi nó thoát ra khỏi xác Cam rồi, chạy mất, cũng là lúc Lưu thấy dễ chịu trở lại. Như vậy không phải nó còn ai vào đây nữa!

Sau khi bà Chín chích cho Cam một mũi thuốc khoẻ, cho vài viên thuốc an thần rồi ra về. Lưu ở lại một chập thấy không còn gì nữa, chàng dặn Thơm khỏi phải đi làm, cứ lo cho Cam trước đã. Nếu có chuyện gì cho mấy đứa nhỏ kêu chàng ngay. Xong chàng cũng ra về.

Tới nhà Lưu mệt nhoài, chàng chợt nhớ từ sáng tới giờ chưa ăn uống gì. Xuống bếp nấu đại một tô mì gói ăn cho qua bữa rồi đi vô phòng nuôi Ma Ngải ngủ ngay. Sở dĩ chàng vô phòng nuôi Ma Ngải ngủ vì sợ mệt mỏi, ngử quên quá mười hai giờ đêm không cho Ma Ngải ăn, lại mang họa như lần trước.

Đúng như sự lo sợ của Lưu. Chàng ngủ quên thực, và tới mười hai giờ đêm bỗng Lưu thấy đau nhói ở cánh tay. Giật mình tỉnh dậy, thấy con Ma Ngải nằm dài bên cạnh chàng. Nó vừa cắn vô cánh tay Lưu lấy máu. May mà vết thương không lớn lắm, có lẽ nó chỉ cắn nhè nhẹ cho máu chẩy ra vài giọt để hít vô mũi, rồi nằm lơ mơ như người say thuốc lào.

Khi con Ma Ngải quay qua nhìn Lưu, chàng thấy buồn ngủ kinh hồn và lịm đi ngay. Trong giấc mê, Lưu lại thấy Tú Quyên tới với chàng. Nàng nằm dài bên cạnh, gác một chân lên mình Lưu. Bộ ngựe núi lửa êm như nhung, mịn và mát như nước hồ thu, ép sát vô mình chàng. Lưu ngây ngất trong cơn mê thần bí tới run người. Hình như chàng rên lên trong đêm tối…

Lưu đã đi du lịch được hai tuần rồi. Ba ngày ở Thái Lan và mười hai ngày ở đây, kể cả ngày hôm nay nữa là mười sáu ngày. Số tiền Lưu đem theo đã gần hết. Chàng lo lắng vô cùng, bây giờ khôngbiết phải làm sao. Điều chắc chắn là không thể nào bỏ cuộc mà về Mỹ được. Bằng mọi cách, phải kiếm ra tiền, Lưu đã nghĩ nát óc tử sáng tới giờ.

Bỗng chàng nghĩ ra một cách thần diệu. Lưu vội vàng tắm rửa, sang rủ bà Chín đi Sàigon chơi. Lẽ dĩ nhiên bà Chín mừng lắm, hớn hở theo chàng đi ngay. Bà Chín chọn chiếc áo dài mầu hồng lợt, cắt thực bó, ôm lấy eo rất gọn. Bà ngắm nghía mãi trước khi bước chân ra khỏi nhà.

Sàigòn đông nờm nợp. Lưu có cảm tưởng sau giải phóng, dân chúng ngoài Bắc kéo hết vô Sàigon rồi hay sao mà lắm người thế này. Chỉ có tội bà con nghèo quá. Cứ trông cách ăn mặc và di chuyển thì biết ngay. Lưu chỉ liếc qua các cửa tiệm, cách trang trí và bầy biện là chàng biết liền mọi điều đều giả tạo. Những cái hộp giấy đựng máy móc được bầy nhan nhản khắp các cửa hàng, nhưag máy móc khi hỏi tới thì tiệm nọ chạy qua tiệm kia mua đi bán lại Khách hàng được mời đứng chờ với lý do chủ tiệm về kho hàng lấy, bầy ở đây sợ bị đánh thuếvà trộm cướp. Lưu biết tỏng đi làm gì có máy với móc mà cướp với lại chẳng thuế.

Chàng bắt được cái mánh buôn bán này liền. Lúc rủ bà Chín qua đây là Lưu cũng đã tính cái lối làm tiền như thế này rồi. Nhưng chắc chắn chàng phải chơi trội hơn đám dân trong nước này, vì dù sao chàng cũng đang mang cái mác Việt kìêu mà. Lưu bảo bà Chín:
“Hôm nọ em muốn khi anh về Mỹ, mua cho em mấy món thuốc bên này không có. Vậy bây giờ có muốn mua liền không?”
Bà Chín ngơ ngác hỏi:
“Mua liền à? ai mà không muốn. Bộ anh tính về liền hay sao đây?”
Lưu cười hì hì:
“Không về mà vẫn mua thuốc được cho em mới bảnh chứ. Nào, bây giờ muốn mua cái gì đây cô nương.”
Dù chưa biết Lưa làm sao, nhưng bà Chín cũng nhanh nhẩu nói:
“Em có mang cái danh sách thuốc theo đây.”
Lưu cầm danh sách thuốc, gật gừ:
“Tốt, tốt lắm. Chúng mình vô nhà hàng ăn cái đã, tiện thể anh viết cái thư, điện về là em có thuốc ngay.”
Mắt bà Chín sáng lên, bà cười tí toét:
“Trời ơi, có vậy mà em nghĩ không ra. Không lý anh không có bạn bè, bà con gì ở bên Mỹ hay sao hả. Nhờ họ mua gửi qua cái một chứ gì.”

VN88

Viết một bình luận