VN88 VN88

Đọc truyện ma 18+ Chơi Ma Ngải Full Truyện Ma 18+ Cực Hay

Lưu run run đưa tay cho La Cát coi. Cũng chỉ vì quá tin tưởng ở La Cát nên Lưu mới bị mắc lừa. Khi La Cát cầm cánh tay chàng nâng niu làm bộ coi qua coi lại rồi ấn vô mấy đạo huyệt trên tay chàng hỏi:
“Có phải cậu thấy chỗ này hơi đau đau phải không.”
Lưu gật đầu.
“Dạ.”
La Cát lại bấm mấy chỗ nữa và hỏi:
“Những chỗ này cũng đau và tê tê nữa phải không?”
Lưu lại cảm thấy đúng như lời La Cát nói. Chàng có biết đâu La Cát vừa điểm những huyệt đạo không cho máu lưu thông xuống cánh tay chàng, và như thếchắc chắn chỉ trong mấy tiếng đồng hồ nữa cánh tay Lưu sẽ bị tê liệt, không cử động được. Chàng vẫn ngây thơ hỏi:
“Thưa ông, như vậy thì bao giờ tay tôi mới bị tê liệt.”
La Cát làm bộ bắt tay tính lẩm nhẩm rồi nói:
“Không xong rồi, chỉ vài tiếng nữa là tay cậu hết cử động được.”
Lưu run run hỏi:
“Thưa thưa ông… có… có cách nào cứu cánh tay tôi được không?”
La Cát làm ra bộ tiểu não, nói:
“Trễ quá rồi, mấy ngày trước thì được. Bây giờ kinh mạch đã bế tắc, khô lại, không còn hoạt động được nữa. Tôi chỉ có thể giúp cậu ngử mê khi đau đớn thôi.”
Lưu thẫn thờ, chàng không ngờ sự việc lại có thể xảy ra tới như vậy. Tự nhiên chàng thấy căm hận đám Chung Tử. Họ là những người chánh đạo mà lại hại chàng.
Cánh tay Lưu bắt đầu tê tê và hơi đau nhức. Chàng nhìn La Cát khẩn khoảng, nói:
“Ông thấy không còn cách nào chữa được cánh tay tôi nữa hay sao?”
La Cát lắc đầu:
“Hết thuốc chữa rồi.”
Lưu ngần ngừ đề nghị:
“Ông nghĩ tây y có cách gì cứu tôi được không?”
La Cát không ngần ngừ, nói ngaỳ.
“Nếu cậu muốn, tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện ngay để cậu tin là tôi không nói láo. Tuy nhiên, xin cậu hiểu cho, tôi chỉ có thể đưa cậu đi bệnh viện chứ không thế nào để cậu gặp đám đạo sĩ thối kia được. Bởi vì chúng chẳng có ích gì cho cậu mà lại có hại cho tôi.”
Lưu mừng rỡ, nói:
“Xin ông’cứ yên trí, tôi chỉ cần tới bệnh viện trị bệnh, chứ không muốn có chuyện rắc rối nữa.”
La Cát mỉm cười.
“Được rồi, nếu vậy tôi đưa cậu đi ngáy bây giờ.”
Nói xong La Cát đứng dậy ngay. Lưu chợt thấy mình còn đang ôm Tú Quyên trong tay. Chàng nhìn nàng ngần ngừ, chưa kịp nói gì thì La Cát đã lên tiếng.
“Cậu cứ dể cô ấy ở đây cho thằng Song Ba trông nom. Chúng ta đi về rồi tồi sẽ giúp cô ấy hồi tỉnh lại.”
Lưu nhẹ nhàng đặt Tú Quyên ngồi dựa vô ghế, nàng vẫn nhìn chàng như người mất hồn, không nói câu nào…

Chung Tử không ngờ kéo cả một đoàn quân hùng hậu nhưvậy đi tấn công con Ma Ngải lại mang về thất bại nhục nhã như thế. Chàng rất ân hận vì người bạn bất hạnh sa vào lưới dục tình, làm loạn trận pháp và kết quả đưa tới cái chết cho nhiều người. Nhưng dù sao chàng cũng còn may mắn thoát nạn.

Cả đoàn người, chỉ còn lại eó lão đạo sĩ và Chung Tử. Tất cả mọi người đã bị con Ma Ngải moi tim nhai sống ngay tại chỗ. Nghĩ lại hiện trường mà rùng mình ớn lạnh. May mà con Ma Ngải trở lại được ít phút thì mặt trời bắt đầu ló ra. Nó phải bỏ chạy, để lại lão đạo sĩ và Chung Tử đã chiến đấu tới ngất ngll bên cạnh những xác chết của đồng đội. Nếu trận chiến kéo dài chừng mười phút nữa, chắc chắn eả chàng và lão đạo sĩ cũng làm mồi cho con quái vật này.

Cả đêm qua, hai ngl.lời đã về nhà Chung Tử tọa thiền chữa thương. Sáng nay cũng đã lại sức. Nhưng theo tình hình này, nếu chiến đấu ban ngày, Chung Tử và lão đạo sĩ liên thủ chắc chắn sẽ không sợ con Ma Ngải sát hại, mà còn ngược lại, chàng có hy vọng khuất phục nó. Nhưng còn về ban đêm, không biết tình huống sẽ ra sao. Chung Tử hỏi lão đạo sĩ:
“Lão huynh đã khoẻ hẳn rồi chứ.”
Lão đạo sĩ gật đầu, vuốt râu đáp:
“Tôi khá rồi, còn huynh thế nào?”
Chung Tử mỉm cười.
“Dòng họ tôi ky nhất là ngày nhật thực. Ai ngờ gặp ngay ngày đại ky này lại bị tấn công, nếu không có lão huynh liên thủ, chắc tôi khó Bống với eon quái vật này rồi. Bây giờ huynh tính sao?”
“Người của chúng ta chết quá nhiều. Đệ tử duy nhất của tôi cũng đã hy sinh. Nêú không vì bá tánh, cũng vì đồng đạo mà trả mối thù này.”
“Lão huynh có cáeh gì không?”
Lão đạo sĩ thở dài.
“Nói ra thì mang xấu. Thú thực một mình tôi không phải là địch thủ của con Ma Ngải này rồi.”
Chung Tử gật đầu.
“Quả thực tôi cũng không ngờ con ma này dữ dằn tới thế. Nhưng bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Lão đạo sĩ dọ ý.
“Nếu chúng ta có một phép thuật nào cao cường hơn
nữa, may ra có thể khuất phục được con ma này.”
Chung Tử có vẻ nghĩ ngợi, một lúc sau mới nói.
“Nếu lão huynh không chê cười. Tiểu đệ có một môn tuyệt kỷ công phu có thể khuất phục được con Ma Ngải này. Pháp môn này cần hai người có công lực thực cao mới luyện tập được. Nếu chúng ta cùng luyện tập, lo gì không trừ được con quỉ cái này.”
Lão đạo sĩ mừng rỡ nói:
“Nếu được huynh tin tưởng như thế còn gì quí hoá hơn. Nhưng không biết làm vậy có phạm tới môn qui của huynh không?”
Chung Tử Cười hành hạch.
“Thời buổi này đâu còn ai dấu nghề như ngày xưa nữa. Người ta còn in sách bán đầy ra thị trường nữa kìa. Chỉ sợ không có ai thèm để ý tới thôi.”
Lão đạo sĩ có vẻ ngạc nhiên và hơi mắc cỡ, nói: .
“Điều này quả thực mới mẻ quá. Lớp trẻ bây giờ có thể cởi mở tới như vậy hay sao? Hèn gì họ không tiến mau và xuất hiện nhiều nhân tài quá.”
Chung Tử vẫn cười, nói:
“Như vậy chúng ta bắt đầu luyện tập ngay từ hôm nay có được không?”
Lão đạo sĩ gật đầu:
“Huynh muốn thế nào cũng được. Miễn sao chúng ta khuất phục được con Ma Ngải là được rồi. Tuy nhiên, hôm nay vì sự thực tâm của huynh, ta cũng phải nói cho huynh biết; La Cát đang có mặt tại Sàigon và chắc chắn y không để cho chúng ta yên đâu.”

VN88

Viết một bình luận