VN88 VN88

Đọc truyện ma 18+ Chơi Ma Ngải Full Truyện Ma 18+ Cực Hay

Quần áo bà rơi lả tảxuống sàn nhà không cần Lưu phải đụng tay vô. Con Lưu đang ngử, bị đánh thức dậy nên chàng mới vội vàngmặc có cái quần đùi vô thôi. Chàng dìu bà Chín nằm xuống giường. Mắt bà nhắm nghiền, thì thầm:
“Anh… anh ơi, mau đi anh… em chịu hết nổi rồi… anh… ơ ơ ơ ơi”

Mặt trời đã lên khỏi ngọn cây. Bà Chín đã đánh thức Lưu mấy lần mà chàng vẫn nàm sải chân tay. Không phải chàng chưa thức. nhưng không sao mở mắt ra được và gân cốt chàng như bị ai rút hết từ lâu.
“Dậy anh Lưu ơi. Trễ lắm rồi đó, em đã làm hột gà óp la cho anh rồi nè, dậy ăn kẻo nguội.”
Thấy Lưu vẫn không nhúc nhích. Bà Chín luồn hai tay qua lưng Lưu kéo chàng dậy.
“Dậy đi mà cưng, em làm đồ ăn sáng cho anh rồi đó.”
Lưu đã tỉnh hẳn, nhưng vẫn nhắm mắt như mê ngủ, chàng mệt muốn ngất ngư, bá lấy vai bà Chín mỉm cười, lè nhè, giọng ngái ngủ:
“Mệt… mệt quá mà, ngử một chúc nữa đi.”
Bà Chín cười hì hì, cố kéo Lưu dậy.
“Dậy đi mà, ăn sáng xong ngủ lại được không.”
Lưu từ từ mở mắt, luồn tay vô áo bà Chín. Bà Chín vội vàng kéo tay Lưa ra vừa cười vừa gắt.
“Thôi mà, đừng có rỡn nữa đi. Dậy rửa mặt, súc miệng còn ăn sáng chứ.”
Lưu theo tay bà Chín đứng lên đi tử từ vô phòng tắm. Bà Chín vẫn dìu Lưu, sợ chàng té.
“Anh hư quá đi, có bấy nhiêu mà đã muốn chết rồi còn nước nôi gì nữa chứ.”
Rửa mặt đánh răng xong, Lưu đã bắt đầu tỉnh hẳn.
Chàng mặc quần áo đàng hoàng, ra bàn ăn.
“Nhà anh làm gì khổ sở quá. Chỉ có mỗi một chiếc ghế thôi hả, để em mang cho anh mấy eái nữa cho khách khứa ngồi chứ.”
Lưu mĩm cười, vỗ vỗ lên đùi.
“Thì em ngồi xuống đây được mà.”
Bà Chín “hứ” một tiếng, phát mạnh vô vai Lưu:
“Còn chưa chết hay sao mà làm bộ nữa.”
Lưu vòng tay ôm lấy mông bà kéo lại sát bên. Đùi bà U mạnh vô vai chàng.
“Để anh ăn xong đa cơm tấm với hai cái hột gà ốp la này rồi em biết tay anh.”
Bà Chín cười ha hả. ‘ ‘
“Để đó xem anh được mấy tăm hơi.”
Lưu vừa định nói thì thấy Thơm đi vô cửa, bà Chín đứng hơi xích ra khỏi Lưu một chút, cau mày bực bội. Lưu biết ngay, hỏi Thơm liền:
“Ủa, con Cam sao rồi mà em tới đây?”
Thơm lí nhí nói trong miệng:
“Dạ, nó vẫn vậy thôi anh. Lơ lơ láo láo, chẳng biết cái gì”
“Thế còn nóng lạnh gì không?”
“Nó khoẻ hẳn rồi, ehỉ có điều như mất trí nhớ vậy. Cả ngày nói cái gì đâu đâu không. Toàn chuyện ma với quỉ không hà.”
“Sao em không ở nhà săn sóc nó?”
“Em thấy ở nhà cũng vậy thôi, hơn nứa má em hết đau rồi. Bố em đi làm một mình để thằng em ở nhà phụ với má, trông coi nó rồi, nên em tới đây làm cho anh.”
Lưu gật đầu, nói:
“Vậy em đi’ chợ đi, nhà cũng hết đồ ăn rồi. Hôm nay anh mời bà Chín ở lại ăn cơnl đó.”
Thơm dạ một tiếng nho nhỏ, lấy tiền đi chợ ngay. Khi nàng vừa ra khỏi nhà một quãng, bỗng gặp một ông đạo sĩ thật già, chặn nàng lại hỏi: .
“Có phải nhà thí chủ có đám tang không?”
Thơm ngơ ngác, trả lời:
“Dạ, thưa thầy không. Chắc thầy lầm với ai rồi. à, hình như có cái đám ma ở xóm bên cạnh chứ không phải ở đây.”
Lão đạo chắp tay, cúi đầu niệm.
“Mô Phật, thiện tai, thiện tai. Không phải bần đạo đi cầu siêu cho ai đâu. Chỉ vì bần đạo nhìn thấy thân thể thí chủ có nhiều tà khí nên lầm lẫn. Nếu nhà thí chủ không có ai chết, chắc chắn có tà maxâm nhập, muốn hại người.”
Thơm biến sắc, ấp úng nói: .
“Con em cháu mới bị đau, phá nhà, phá cửa. Bây giờ thì êm rồi, nhưng nó mất hết trí nhớ, nói chuyện tầm bậy tầm bạ, toàn ma với quỉ.”
“Thí chủ có muốn bần đạo bắt yêu trừ ma cho em thí chủ không?”
Thơm nhìn lão đạo sĩ, tần ngần. Ông mĩm cười hỏi nàng:
“Không cần tiền bạc đâu, bắt ma trừ quỉ là bổn phận của bần đạo.”
Thơm vẫn còn tần ngần, nàng hỏi nho nhỏ:
“Không phải đâu, con ma này dữ lắm. Không biết thầy có bắt được nó không?”
Lão đạo cúi đầu nói:
“Bần đạo còn sư phụ, tu trên núi Phụng ở Thất Sơn. Bây giờ đang ở nhàbần đạo, nếu có bất trắc, ắt thầy sẽ can thiệp.”
Thơm trợn mắt nhìn lão đạo sĩ. Ôngnày cũng phải trên bảy mươi là ít, lông mày ông bạc phơ. Râu nãm chòm tuyệt đẹp. Bây giờ ông ta lại nói có sư phụ nữa, không lý ông kịa phải sống tới trăm tuổi.

Thấy Thơm cứ dòm mình không nói gì. Lão đạo sĩ lại nói:
“Thí chủ đừng ngại gì, cứ dắt bần đạo tới coi cô em thí chủ ra sao rồi tính. Nếu lượng sức mình không gánh vác nổi, bần đạo sẽ trở về nhà thỉnh sư ngay.”
Thơm nghe thấy được, nàng bảo lão đạo:
“Nếu thầy nhất định bắt được con ma này, xin đợi con đi chợ nấu cơm xong cho ông chủ con, rồi mới đi được.”
Lão đạo tỏ ý mừng rỡ, chắp tay cúi đầu nói:
“Thiện tai, thiện tai. Bần đạo ra gốc cây kia thiền định. Khi nào thí chủ xong việc, ra đó dẫn bần đạo theo được không?”
Thơm mừngrỡ, gật đầu lia lịa, vội vã đi ngay. Chỉ mong sao cho xong việc để dẫn lão đạo sĩ về nhà trừ tà ma cho Cam.

Sau khi dọn cơm cho Lưu và bà Chín ăn xong, Thơm xin phép về nhà thăm Cam. Lưubằng lòngngay và bà Chín còn vui mừng hơn, bà không muốn thấy mặt một người thứ ba trong căn nhà này.

Thơm trở ra chợ, lão đạo sĩ vẫn ngồi yên dưới gốc cây lúc nãy. Thấy nàng ông ta mừng lắm, theo Thơm về nhà ngay. Đi đến gần nhà, bỗng lão đạo sĩ cười gằn, chỉ ngay vô nhà Thơm nói:
“Có đúng nhà thí chủ kia không?”
Thơm ngạc nhiên hỏi:
“Ủa, sao thầy biết?”
“Bần đạo nhìn thấy yêu khí bao phủ căn nhà nên đoán vậy. Vui nghe nói càng mừng thêm, vì biết chắc là mình đã tìm đúng thầy rồi. Nàng dẫn lão đạo sĩ vô nhà. Cam đang ngồi trên giườngthấy lão đạo sĩ bước vô, nàng nhẩy xuống giường, la lớn:
“Có tà, có tà đuổi ngay thằng tà chó kia đi. Không tao giết chết nó bây giờ.”
Lão đạo sĩ cười ha hả. ông bắt ấn chỉ ngay người Cam hô:
“Biến”

VN88

Viết một bình luận