Ma Ngải lộn một vòng, chụp cánh tay đứt hoá gió bay mất. Ngay lúc ấy, cánh tay Lưu tê nhức và cứng đơ như khúc cây. Chàng nhào xuống đất đau đớn vô cùng. Chung Tử đở Lưu dậy, an ủi:
“Không sao đâu, cậu ráng chịu đau. Bởi vì giờ đây cậu và Ma Ngải máu thịt đồng thông, nên tôi chém nó thì cậu cũng đau. Tuy nhiên, giết được nó rồi tất cả mọi phép tắc của nó đều bị hóa giải hết. Lúc ấy cậu mới mong được giải thoát.
Lưu rên rĩ: .
“Bây giờ tôi phải làm sao? có cần gọi nó tới nữakhông.”
Chung Tử cười hì hì.
“Nó vừa bị thương, lại biết tôi ở đây, đời nào mắc lừa nữa. Dù cậu có lộn đầu cho tới chết. Nó cũng không chịu xuất hiện đâu. Tuy nhiên tối nay thếnào mười hai giờ đêm nó cũng đi tìm cậu để hút máu.”
“Như vậy chúng ta chờ tới nửa đêm là có thể làm thịt nó phải không?” ‘
Chung Tử im lặng một hồi rồi nói:
“Cũng chưa chắe đâu.”
Lưu ngạc nhiên hỏi:
“Lúc nãy tôi thấy ông chỉ chém nó một kiếm là y chạy dài. Tại sao bây giờ lại chưa chắc là thế nào?”
Chung Tử gật đầu, nói:
“Tại cậu khôngbiết. Lúc nấy là ban ngày, công lực con Ma Ngải chỉ còn vài phân, vì vừng thái dương lấn áp hết âm khí. Tối nay, mặt trời lặn rồi. Âm khí bao trùm vain vật, con Ma Ngải đầy đủ công lực, chưa chắc gì tôi là địch thủ của nó.”
Lưu sợ hâi hỏi:
“Như vậy mình phải làm sao bây giờ?”
Chung Tử mỉm cười:
“Cũng không sao, may mà tôi đá chém được nó một kiếm. Y chỉ còn lại một tay. Nhất định nó phải dưỡng thương một thời gian, chưa chắc gì dám kiếm mình ngay.”
“Nhưng tối nay nó nhất định phải kiếm tôi để hút máu.”
“Không sai, bởi vì trong hai ngày không có máu của cậu nó sẽ eháy thành than mà chết.”
Lưu mừng rỡ, nói:
“Như vậy chỉ cần tôi trốn đi được hai ngày là giết được nó thôi.”
“Đúng thế, nhưng cậu trốn đi đâu?”
Lưu chưng hửngkhôngbiết trả lời thếnào, ngập ngừng hỏi:
“Như vậy là hết cách rồi sao?”
Chung Tử lắc đầu, nói:
“Cũng không hẳn là thế.”
“Vậy phải làm sao?”
“Nhân cơ hội con Ma Ngải bị thương, từ giờ tới mười hai giờ đêm, chúng mình cũng còn mười mấy tiếng nữa. Cậu cứ ở đây tôi đi thỉnh mấy người anh em, tiếp tay giết nó.”
Lưu mừng rỡ, nói:
“Như vậy xin ông đi ngay đi cho kịp giờ. Nếu để tới mười hai giờ đêm nó trở lại e khó lòng. Tay tôi nhức qưá rồi.”
Chưng tử gật đầu, nói:
“Thôi được rồi, tôi cho cậu một hoàn thuốc, uống vô sẽ bớt đau. Đồng thời có ít thuốc rượu, để cậu thoa bóp cho khoẻ.”
Nói xong Chung Tử lui khui lấy thuốc và rượu trao cho Lưu. Chàng cám ơn, bỏ vô miệng nuốt ngay, lại đổ thuốc ra tay thoa bóp eánh tay đau. Quả là thuốc tiên, chỉ một khắc chàng thấy dễ chịu liền.
Chung Tử cũng tất tả ra đi, dặn chàng phải đóng cửa cẩn thận và không được đi đâu. Lưu tiếp tục bóp thuốc rượu, tới chợp tối, chàng đã bóp hết chai thuốc và cánh tay thấy khoẻ nhiều. Không còn đau nhức như trước nữa.
Một điều mà cả Lưu lẫn Chung Tử không để ý là khi tay Lưu hết đau thì tay con Ma Ngải cũng lành lại. Mặc dù nó bị cụt một tay, không thế nào gắn lại được, nhưng vết thương đau nhức vì thanh Long Tuyền Kiếm gây nên đã được chữa lành bởi chính thuốc của Chung Tử.
Lúc mặt trời vừa lặn là con Ma Ngũi bay tới nhà Chung Tử liền. Lưu đang ngồi thoa bóp cánh tay, bỗng thấy một làn gió lạnh buốt cuốn vô nhà. Chàng biết ngay có biến.
Nhưng không kịp nữa, con Ma Ngải đã hiện ra trước mặt Lưu, nó vòng tay cắp lấy chàng bay vọt lên không.
Gió thổi vù vù, trời đen mù mịt. Lưu không biết con
Ma Ngải đang đem chàng tới đâu. Khi nó dừng lại, đặt chàng xuống mới biết nơi đây là một nghĩa trang hoang vắng. Không nhà cửa ruộng đồng gì. Lưu sợ hãi, chắc phen này phải chết vì con Ma chính tay chàng nuôi lớn.
Bây giờ chàng ngồi lọt thỏn trong lòng nó chứ không nhưmấy bữa trước, nó chỉ nho nhỏ như con mèo. Lưu thấy một cánh tay nó bị cụt tới sát vai, nhưng vết thương đã lành lặn tự bao giờ. Chàng đâu có ngờ chính mình và Chung Tử đã chữa thương cho nó.
Mặc dù trông con Ma Ngải xấu xí và gian ác. Nhưng Lưu đã ngử với nó, ôm ấp nó từ nhỏ nên chàng đã quen với thân hình này rồi. Nên không quá sợ hãi. Chỉ có điều chàng sợ nó giết mình vì Lưu đã đi tìm thầy hại nó. Chàng nhìn con Ma Ngải dọ chừng nó sẽ đối sử với chàng ra sao. Nhưng từ lúc đem chàng tới đây, nó chưa tỏ ra một cửchỉ gì muốn hại chàng cả. Lưu chợt nhớ ra con Ma Ngải còn phải dùng chàng để hút máu đủ ba mươi sáu ngày để sống còn. Nếu nó giết chết Lưu thì chỉ hai ngày sau nó cũng phải chết theo mà thôi. Biết vậy, Lưu rất an tâm, ít nhất cũng còn mười mấy ngày nữa, nó mới dám giết chàng. Từ bây giờ cho tới lúc đó, còn nhiều cơ hội trốn. Hơn nữa, ban đêm nó có thể công khai tha chàng đi đâu thì đi, còn ban ngàynó phải tránh ánh sángmặt trời, khôngthể sống khơi khơi như thế này được. Nhất là vào đúng ngọ, nó mà gặp tia sángmặt trời là chết liền. Chàngnhìn con MaNgải hỏi:
“Tao nuôi mày để trả thù thằng Phú. Thù mày chưa trả cho tao, tại sao mày đã làm cho tao đau khổ rồi?”
Tự nhiên con Ma Ngải cầm lấy tay chàng nâng niu. Lưu chợt nhớ hôm nó cắn cổ Thơm và muốn hút máu chàng, nó cũng nâng niu bàn tay chàng như vậy. Lưu nghĩ không lẽ nó lại muốn làm gì nữa đây. Chàng hoang mang cùng cực. Cảnh nghĩa trang âm u lại càng làm cho Lưu thấy rờn rợn.
Bỗng con Ma Ngải rít lên nghe rợn người. Mắt nó trợn trừng, đỏ ao, nhìn thẳng vô mặt Lưu. Chàng hoảng kinh, nhẩy ra khỏi vòng tay Ma Ngải. Nhưng tự nhiên Lưu lảo đảo ngã xuống, chàngbiết mình khôngxỉu, chỉ thấy chung quanh tối đen và hình như đôi chân không còn theoý mình điều khiển nữa. Lưu thấy mình quờ quạng. Thân thể chàng lửng lơ như đi trên mây, chập chờn ehẳng khác gì mơ ngủ.
Bỗng xa, thực xa, có một đốm sáng, từ từ bay lại, hiện rõ dần, rõ dần. Chàng thấy có máu, toàn máu, rồi bất chợt Lưu nghe thấy tiếng gầm gừ. Có tiếng chim cú đi ăn đêm, tiếng côn trùng kêu réo. bóng tối từ tử nhạt màu, rồi Lưu đã nhìn thấy chung quanh.
Lưu nhìn dáo dác, chàng không thấy con Ma Ngải đâu nữa. Chỗ chàng nằm hôi mùi mốc meo và hình như bít bùng. Lưu cốmởmắt thực to nhìn quanh. Chàng bỗng rùng mình vì nhận ra mình đang ở trong một căn hầm chứa nay quan tài Điểm sáng lúc nãy là cửa hầm ở phía ngoài. Lưu tính đứng dậy chạy ra cửa. Chàng lại phát giác ra cả hai chân mình như tê bại, không nhấc lên nổi nữa.
Bỗng có tiếng khóc thút thít của phụ nữ. Chàng ngạc nhiên nhìn về phía ấv. Một bóng đen nằm co ở phía trong.
Chàng vội vàng lết tới. Giọng cô gái thét lên:
“Trời ơi, qưái vật… ai cứu tôi với…”
Lưu lên tiếng:
“Cô là ai, tại sao lại ở đây?”
Người con gái ngừng kêu, ngước lên nhìn Lưu mừng rở hỏi:
“Ông không phải là quái vật hả?”
Lưu lắc đầu. ‘ ‘
“Không, tôi bị nó bắt về đây.”
“Ông cũng bị nó hút máu sao?”
“Có, nó hút máu tôi hàng ngày.”
“Như thế nó bắt ôngvề đây lâu lắm rồi à? Sao tôi không thấy?”
“Không phải bị bắt từ lâu, nhưng tôi bị nó hút máu mười mấy ngày rồi?”
Cô gái không hiểu hỏi lại:
“Sao kỳ vậy, mới bị bắt mà đã bị hút máu từ mười mấy ngày rồi hay sao?”
Lưu ngần ngừ trả lời:
“Chuyện dài lắm, cô không hiểu nổi đâu, còn cô bị bắt bao lâu rồi?”
“Dạ, kể cả hôm nay là ba bữa rồi.”
Lưu chưng hửng, chàng lẩm bẩm tính nhẩm:
“Mình nuôi nó kể cả hôm nay là mười bảy ngày. Nó bắt con nhỏ này vô đây được ba ngày. Như vậy là sau ngày nó hút máu Thơm, khi chàng trói nàng đem vô phòng nó là nó bắt đầu rangoài bắt người để hút máu. Khôngbi’át ngoài người con gái này ra nó còn bắt ai nữa không.”
Thấy chàng lẩm bẩm nói một mình, cô gái hỏi:
“Ông nói cái gì tôi không nghe?”
Lưu lắc đầu, nói:
“À không có gì. Tại sao cô nằm tuốt trong này mà không chạy ra ngoài kia?”
“Ớ ngoài đó có một cái cửasắt, có khoá. Nhưng đó cũng chưa phải là cửa ra ngoài, vì con đường hầm vô đây xây vòng vòng, tôi biết là có một cái cửa như thế này nữa, thông ra nghĩa địa, nhưng mình không nhìn ra đó được. Con quái vật nằm ở ngoài đường hầm nên tôi không dám ra đó. Hơn nữa, nó làm chân tôi tê liệt rồi, đâu có đi đứng gì được, muốn di chuyển phải lết bằng hai tay thôi.”